Cũng đó cô từng nghĩ đến chuyện chuyển sang gia nhập tổ công tác, bởi vì tổ công tác giống tổ công tác của cô ở kiếp . Tổ ở kiếp còn đáng sợ hơn tổ công tác ít nhất là mấy .
cô dám vội vàng kết luận, tham gia tổ công tác tuy lợi nhưng cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ, thể là vết nhơ thể gột rửa trong tương lai.
Vì , cô cũng chỉ nghĩ thôi chứ hề thật sự đổi công việc.
Vương Văn Quảng tán đồng chuyện vợ chuyển đến tổ công tác hỗ trợ.
Là một hiệu phó của Đại học Bình Thành, gần đây Vương Văn Quảng chịu nhiều áp lực. Trước hết là một vấn đề thực tế, bởi vì hiệu phó Lương và hiệu phó Ngô đều phân quyền, bản hiệu trưởng Hà bận nên hai phần công việc đều dồn lên .
DTV
Thứ hai, vì thế cuộc căng thẳng, tận mắt thấy các đồng nghiệp cũ của phân quyền từng một, thực sự mỗi ngày tâm trạng của đều thấp thỏm.
Hôm nay Triệu Trân Trân về, nhóc Kiến Minh hơn một tuổi chịu để cô bế, nằng nặc đòi xuống bộ cùng trai. Thấy sắp về đến nhà, cô đáp ứng yêu cầu của con trai nhỏ đặt bé xuống, cô : “Tứ Bảo, cẩn thận một chút, đừng quá nhanh nhé con?”
Kiến Minh ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Kiến Xương yêu thương em trai của , chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em trai với : “Con sẽ dắt em trai, em trai sẽ ngã ạ!”
Cậu năm tuổi dắt em một tuổi, còn bước chậm một chút, hành động cẩn thận cực kỳ đáng yêu.
“Trân Trân! Em đây xem xem bột nên mềm cứng đây?”
Cô bước cửa chồng đang đeo tạp dề, hai tay dính đầy bột mì giật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-217.html.]
“Văn Quảng, gì ?”
Vương Văn Quảng mỉm , hôm nay hiếm khi tan sở sớm, cũng dây nào chập , đột nhiên nấu một bữa cơm cho vợ con. Vì mua nửa cân thịt, lúc đầu định một nồi bánh bao nhân thịt, nhưng thấy khó quá, bánh bao nhân thịt biến thành bánh thịt.
Việc băm thịt nhân thể khó , nhưng nhào bột thì thật sự khó . Lúc đầu bột quá lỏng, khó cán thành vỏ nên cho thêm bột mì thì nó quá cứng.
Triệu Trân Trân thấy dáng vẻ chật vật của chồng thì khỏi bật , cô : “Anh rửa tay trông các con , để em cho!”
Vương Văn Quảng gật đầu, dẫn bọn trẻ trở phòng khách, rót một cốc nước ấm cho bé Kiên Xương. Buổi trưa bé Kiến Minh tự ăn cơm ở nhà trẻ, vạt áo dính nhiều vết bẩn, quần áo sạch sẽ cho bé. Sau khi xong mấy việc , Kiến Dân và Kiến Quốc cũng nối tiếp học về .
Hai đứa trẻ đang trong tuổi ăn tuổi lớn, cửa kêu đói, mở gói bánh đưa cho bọn nhỏ ăn lót .
Kiến Dân và Kiến Quốc nghiêm túc bắt đầu bài tập về nhà, Kiến Xương cũng lấy bộ lắp ráp tự chơi một . Vương Văn Quảng bế Kiến Minh trở nhà bếp.
Triệu Trân Trân khéo léo thêm một ít nước khối bột cứng, cẩn thận nhào bột một lúc, cuối cùng nó cũng mềm . Cô cán bột thành những miếng bột nhỏ, thêm nhân thịt bắp cải , ép thành những chiếc bánh nhân thịt, cho chảo chiên cho đến khi vàng đều hai mặt là .
Vương Văn Quảng một bên xem, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Trân Trân, em thật giỏi!”
Chỉ là bánh thôi mà, gì mà giỏi chứ?
Triệu Trân Trân với : “Trong nóng quá, với Kiến Minh đừng ở đây! Lát nữa em nấu canh trứng chúng bắt đầu dùng bữa!”
Vương Văn Quảng gật đầu, chằm chằm mồ hôi mặt vợ, đột nhiên bước lên sửa mớ tóc lòa xòa trán cho cô, : “Trân Trân, vất vả cho em !”