một điều chính xác, thư ký tiểu Phùng cũng qua, chủ nhiệm Lư kém chọn, đến ngay cả cháu gái quý giá của gia đình chính ủy cũng thích. Cô gái đó xinh , là hình mẫu lý tưởng trong lòng nhiều !
Chưa hết, thư ký Phùng còn thêm một câu, cũng là chủ nhiệm Lư tìm một cô gái như thế nào, chẳng lẽ là tìm một tiên nữ ?
Lúc đó trong lòng cô còn đang vui mừng.
Tự cho rằng bản cô chính là tiên nữ đó.
cô chuẩn kỹ càng để đến tòa thị chính, chủ nhiệm Lư chuyện với cô khá lâu nhưng đều là về chuyện công việc, về cuộc sống cá nhân cũng nhắc đến một câu gì, đến cuối lạnh lùng rời ! Hơn nữa, chuyện trôi qua mấy ngày, ngay cả một chút tin tức bên tòa thị chính cũng . Hôm qua cô mạnh dạn đến tìm thư ký Phùng, thư ký Phùng trông vẻ bận cũng chút phòng với cô nên chẳng mấy câu vội vàng rời .
Cô bực tức ném kịch bản trong ngăn kéo, lên và với Trương Lộ Lộ: “Lộ Lộ, chiều mai nghỉ chúng đến cửa hàng bách hóa ?”
Trương Lộ Lộ giờ vẫn luôn dễ tính, đang định trả lời theo quán tính, đột nhiên nhớ đến Trịnh Đông Siêu hẹn xem phim, do dự một chút : “Ôi, thật đúng lúc , ngày mai đến nhà ông bà nội , cô cửa hàng bánh hóa mua gì thế?”
DTV
Gần đây trường học vẫn luôn tuyên truyền kêu gọi cần cần cù tiết kiệm, phát huy tác phong sống đơn giản mộc mạc, tổ công tác thì càng cần thêm. Nếu giống như Trịnh Đông Siêu cả ngày chỉ mặc một bộ quân phục xanh, thì là bộ quần áo cũ rách, thậm chí còn mặc quần áo chắp vá. đối với những cô gái trẻ như Hoàng Anh và Trương Lộ Lộ, đặc biệt là Hoàng Anh, thái độ của cũng khá là khoan dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-253.html.]
Cho dù là Hoàng Anh ăn mặc cũng giản dị hơn nhiều, cho dù mua những bộ quần áo là thời thượng chăng nữa thì cũng chẳng mấy khi mặc. Thời gian lâu cô cũng chẳng dạo ở các cửa hàng nữa.
Hoàng Anh chu môi : “Không nữa! Để xem tình hình !”
Trương Lộ Lộ lướt qua chiếc kẹp tóc đầu Hoàng Anh, lòng nhắc nhở cô : “Anh Anh, trong cuộc họp hôm qua tổ trưởng Trần , bởi vì lãnh đạo cấp đang thị sát công việc của chúng , các vấn đề cá nhân cần đặc biệt chú ý! Nếu như là những đồ cần dùng đến thì đừng mua! Hiện giờ điều quan trọng nhất là diễn cho kịch hiện đại, nếu thời gian dạo cửa hàng chi bằng cô nên ở học thật kỹ kịch!”
Hoàng Anh khẽ cau mày, gật đầu một cách bất lực.
Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân đón Vương Kiến Xương từ nhà trẻ về, thấy trời còn sớm, Vương Văn Quảng đề nghị: “Trân Trân, là chúng dạo bờ biển nhé?”
Hai bên Bình Thành đều giáp biển, trường đại học Bình Thành về phía Đông chừng nửa cây là đến biển, hai em Kiến Dân và Kiến Quốc thích đến đây để nghịch cát. bởi vì khu vực bãi biển khá hẹp, biện pháp phòng vệ. Năm ngoái một đứa con của một giảng viên trong trường may đuối nước, từ đó về Triệu Trân Trân ít khi đưa các con đến đây.
phần lớn cũng là vì thời gian.
Tiểu Kiến Xương biển thì vui mừng, dùng sức nắm lấy tay của Tiểu Kiến Minh, : “Em trai, đợi chút nữa sẽ dùng cát để xây cho em một tòa lâu đài nhé?”
Mặc dù Tiểu Kiến Minh hiểu thế nào là tòa lâu đài, nhưng cũng vui vẻ trả lời: “Vâng!”