Đi qua đến trường của Kiến Dân và Kiến Quốc, đúng lúc trường tiểu học tan học. Hai vợ chồng dẫn theo bốn đứa con nhanh đến bờ biển.
Kiến Dân và Kiến Quốc hét lên một cách phấn khích. Kiến Xương và Kiến Minh giống như hai cái đuôi, theo sát phía của hai .
Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân các con .
Bên bờ biển đêm thu chút lạnh, Vương Văn Quảng cởi áo khoác khoác lên vợ, dùng sức nắm chặt lấy tay cô, : “Trân Trân, em còn nhớ năm đó khi chúng kết hôn, dẫn em dạo ở Bắc Kinh và Thượng Hải ?”
Triệu Trân Trân : “Dĩ nhiên là nhớ !”
Vương Văn Quảng áy náy và : “Đáng tiếc là bảy tám năm trôi qua, cũng chẳng là những năm qua bận cái gì, đến tận bây giờ vẫn thực hiện ! Hiện giờ các con cũng lớn, cũng thể mang Tứ Bảo theo, là chúng xin nghỉ phép vài hôm, đưa em Thượng Hải chơi nhé?”
Trong lòng Triệu Trân Trân hết sức ngạc nhiên, là chồng cô tình hình hiện giờ, cụ thể tình hình ở Thượng Hải bây giờ cũng . Mặc dù lẽ đến đó chơi vài ngày cũng , nhưng bản năng của cô cảm thấy chút nguy hiểm nên : “Chắc là , dạo gần đây tổ công tác khá bận, qua mấy hôm nữa thị trưởng Trần lẽ sẽ qua để xem kịch hiện đại. Anh cũng em và Lộ Lộ là vẫn luôn phụ trách những chuyện lớn nhỏ của diễn viên, ngộ nhỡ để xảy sai sót gì thì !”
Vương Văn Quảng gật đầu cũng chẳng gì thêm.
Thật cũng đến Thượng Hải, chỉ là nãy trong chốc lát cảm thấy những năm qua để vợ thiệt thòi quá nhiều .
Triệu Trân Trân rằng dạo gần đây chồng cô khá áp lực, cô : “Văn Quảng, Thượng Hải thì thôi cần nữa, điều lá phong bên ngoài thành phố đỏ, nếu như xem thì đợi đến năm mất. Hay là chúng đến đón cha cùng ngắm nhé?”
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-254.html.]
Lần đến lượt Vương Văn Quảng ngạc nhiên, cha của dĩ nhiên là , nhưng một điều thể phủ nhận đó chính là hai ông bà hề đối xử với vợ .
giờ Triệu Trân Trân từng oán trách.
Triệu Trân Trân : “Kiến Dân Kiến Quốc lớn như , giờ cũng từng chơi với ông bà nội, chắc là các con cũng là vui mừng đó!”
Vui mừng chỉ riêng các con? Trong lòng Vương Văn Quảng cũng vui, : “Được! Ngày mai là thứ bảy, chủ nhật nhé. Sáng sớm ngày chủ nhật chúng sẽ xuất phát, chúng sẽ chơi thật vui vẻ cả một ngày!”
Triệu Trân Trân gật đầu .
Vương Kiến Xương thích đào cát, mặc dù đem theo cái xẻng, nhưng nhóc luôn cách. Đôi mắt to của nhóc vô cùng lạnh lợi, nhanh nhặt hai vỏ ốc to. Đôi tay béo linh hoạt một tay cầm vỏ ốc cái xẻng, nhanh đào một đống cát.
Thân hình bé nhỏ của tiểu Kiến Minh xổm xuống, dùng đôi tay nhỏ bới bới cát, tò mò hỏi trai: “Lâu… đài... đắp ở ?”
Vương Kiến Xương hăng hái hào hùng tiếp tục đào cát và : “Chuẩn xây ngay bây giờ nhé!”
Sự hứng thú của Kiến Minh và Kiến Quốc còn là việc đào cát nữa, hai em càng thích nghịch nước hơn, dĩ nhiên là lội hẳn xuống nước, chỉ là bỏ giày xắn quần lên chạy qua chạy ở chỗ nước nông nhất mà thôi. Triệu Trân Trân nhắc nhở, nếu như nước mà vượt qua mắt cá chân thì phép bước xa nữa.
Nước biển chút lạnh, điều khi thích nghi thì sẽ còn cảm giác gì. Đôi chân nhỏ của Vương Kiến Quốc xoay xoay, dùng sức đạp một cây thủy sinh trơn trượt ở trong nước, thằng bé cúi xuống một cách tỉ mỉ, với Kiến Dân: “Anh! Anh xem chúng thể bắt con cá nhỏ nào ?”