Vương Văn Quảng cau mày, phụ nữ phần đáng ghét xuất hiện ở đây, quả thật hề quen cô .
Triệu Trân Trân hào phóng : “Xin chào, cô cũng là giảng viên của trường đại học ? Nhìn vẻ quen quen.”
Miêu Lan Lan đủ xinh , nhưng thích những ưa , bất luận nam nữ. Vừa cô còn cảm thấy Triệu Trân Trân giống hồ ly tinh, nhưng bây giờ nụ rạng rỡ của cô rung động, cũng đáp: “Không, là giáo viên trường trung học một Bình Thành!”
Triệu Trân Trân ngạc nhiên, cô còn nghĩ rằng Miêu Lan Lan là một công nhân trong nhà máy nào đó.
DTV
Cô chủ động vươn tay tự giới thiệu: “Xin chào, là Triệu Trân Trân, việc trong tổ công tác của trường đại học Bình Thành.”
Miêu Lan Lan cũng vội vàng đưa tay , nhưng vì bàn tay thô ráp của cô cảm thấy chút thua kém, chỉ nắm một lát nhanh chóng thu tay về, mỉm : “Chào chị, là Miêu Lan Lan!”
Triệu Trân Trân gật đầu với cô , ánh mắt cô về phía chồng .
Vương Văn Quảng vợ với ánh mắt nóng bỏng, trong mắt tình yêu sâu đậm và luyến tiếc.
Triệu Trân Trân lưu luyến rời khỏi nông trường.
Vương Văn Quảng đợi cho đến khi bóng dáng của vợ biến mất mới ôm phiền muộn nhấc túi xách lớn lên trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-301.html.]
May mắn là Miêu Lan Lan phiền phức rời từ lúc nào.
Thời gian thấm thoát, Vương Văn Quảng phân quyền hơn hai tháng, ngoại trừ một lá thư báo bình an gửi đến lúc đầu, đó tin tức gì nữa.
Vương Giá Hiên vẫn , ông luôn luôn vững tâm, hơn nữa lượng nhân viên phân quyền ở Bình Thành ít. Ngay cả em trai của ông ở Bắc Kinh cũng rằng Trần Hữu Tùng đang tận dụng cơ hội để chính trị tư bản, hề thực sự nhắm những . Nếu ông lợi dụng mối quan hệ cá nhân của để đưa Vương Văn Quảng ngoài thì đổi ngược ông sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Hơn nữa còn nhiều dặn dò Vương Giá Hiên, giờ phong trào vận động đang hừng hực khí thế, ai bước tiếp theo sẽ như thế nào. Nhắc nhở ông cẩn thận trong việc, trong bất kỳ trường hợp nào cũng nên ít .
Vì , Vương Giá Hiên quá lo lắng cho con trai , ngược còn chút lo lắng sẽ liên lụy.
Tào Lệ Quyên thì khác, mặc dù trường ngày bà một đanh đá, vẫn còn khá khó chịu vì chuyện con trai kết hôn với Triệu Trân Trân, nhưng con trai là do bà sinh , là một quan tâm là điều thể.
Lại nông trường Thanh Hòa xa, ý định ban đầu của Tào Lệ Quyên là cùng chồng đến thăm con trai, nhưng Vương Giá Hiên chịu thỏa hiệp cho dù bà phát cáu như thế nào. Chồng kiên quyết nên Tào Lệ Quyên một . Đã lâu bà ngoài một , bây giờ thời tiết lạnh giá, gió tuyết rơi, nếu mà bà còn mang theo đồ, nhỡ ngã một cái thì ?
Vương Giá Hiên sự do dự của bà nên kiên nhẫn giải thích: “Lệ Quyên , Văn Quảng lớn như còn thể xảy chuyện gì chứ, chỉ là chịu khổ một chút mà thôi! Khi còn trẻ, chúng cũng bôn ba bốn phương chịu bao nhiêu khổ cực đấy , quan trọng nhất là Quế Sinh chúng nên kín tiếng. Lúc thăm nó, chẳng sẽ khác bắt nhược điểm ?”
Tào Lập Quyên vui : “Ông thật sự cho rằng con trai chúng phạm sai lầm nên phân quyền , nó sai, là cái xã hội sai !”
Vương Giá Hiên bà như , vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng, ông dùng giọng mang theo hai phần cầu xin : “Lệ Quyên , loại lời nên nữa , tuy rằng bà cũng lý, nhưng mà bà cho rằng thật sự quan tâm đến Văn Quảng ?