Vì thế, trong mắt con trai Vương Kiến Xương, cha càng ngày càng đen, càng ngày càng .
“Kiến Dân Kiến Quốc, các con nghỉ ?”
Vương Kiến Quốc gật đầu, : “ , cha, chúng con nghỉ hơn mười ngày .”
DTV
Vương Kiến Quốc giơ ngón tay cái cho miệng cắn hai miếng, đột nhiên hỏi: “Cha, nông trường nghỉ ạ?”
Vương Văn Quảng lắc đầu, : “Không nghỉ, Tam Bảo cũng nghỉ ?”
Vương Kiến Xương gật đầu, : “Vâng ạ, trai em trai và con đều nghỉ, nhưng chỉ cho phép chúng con ở nhà chơi, ngoài.”
Đây cũng là chuyện còn cách nào khác, bởi vì Tiểu Kiến Minh quả thực quá nhỏ, Kiến Dân Kiến Quốc lớn cũng chỉ là đứa trẻ. Triệu Trân Trân đều là sáng sớm xong bữa trưa của bọn trẻ, buổi chiều tan vội vã về nhà.
Vương Văn Quảng đầu về phía vợ, : “Trân Trân, vất vả cho em .”
Triệu Trân Trân quen với cuộc sống bận rộn, chăm sóc bốn đứa trẻ tuy rằng vất vả, nhưng đối với cô mà , càng là một loại hạnh phúc. Bất kể gặp chuyện gì ở đơn vị, đẩy cửa nhà thấy khuôn mặt của bốn đứa trẻ, tâm trạng của cô lập tức trở nên .
Cô lắc đầu : “Văn Quảng, cần lo lắng cho em, em và các con đều . mà đó, gần đây gầy nhiều , bản nhất định chú ý nghỉ ngơi.”
Vương Văn Quảng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-416.html.]
Khoảng thời gian Triệu Trân Trân đến thường xuyên, lúc đó thời tiết lạnh nên các loại thực phẩm cũng thể để lâu , ăn một vài thực phẩm giàu dinh dưỡng, khí sắc hơn nhiều. gần đây vì quá nhiều chuyện bận tâm, thật sự buổi tối trở về phòng cảm thấy cực kỳ mệt.
Hơn nữa gần đây việc cung cấp thức ăn của nhà ăn , nước nấu rau một giọt dầu, cháo thì , nhưng bánh bao ngô thì là định lượng . Mỗi hai cái, lấy thêm thì là chuyện thể nào. Hơn nữa bởi vì vấn đề ăn uống, trưởng nông trường Lý còn đặc biệt mở cuộc họp giải thích qua. Ông bởi vì vụ đông năm nay mất mùa, lương thực khắp nơi hiếm, lương thực của nông trường bọn họ tuy rằng mỗi tháng phân phối về đúng hạn, nhưng khó đảm bảo mỗi tháng đều thuận lợi như . Do đó, lương thực dư thừa nông trường tham nhũng, mà là tích trữ để đề phòng tình huống bất thường.
Tất cả những mặt ở đây đều thể quên nạn đói vài năm , vì thế thể nhân viên đối với điều bất kì ý kiến gì.
Vương Văn Quảng trở về những ngày tháng ăn no. Hơn nữa việc so với đây còn nhiều hơn, còn càng bận tâm hơn, gầy mới lạ.
Anh , nghĩa là Triệu Trân Trân .
Cô chằm chằm khuôn mặt của chồng một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Anh ăn no ?”
Vương Văn Quảng đơ , lắc đầu liên tục phủ nhận: “Không , tuyệt đối chuyện đó, chỉ là gần đây quá bận thôi. Từ sáng sớm sáu giờ xuống ruộng, bây giờ đang mùa nắng gắt, rám nắng là chắc chắn .”
Triệu Trân Trân tin lời của , chút bá đạo : “Tuần em vẫn đến, tới lúc đó em sẽ đem một chút đồ ăn đến.”
Mặc dù Vương Văn Quảng ăn bánh rán, thịt viên, gà kho, còn bánh chiên vợ . càng lo lắng liên lụy đến Triệu Trân Trân nên : “Trời nóng như , em xong cũng để . Bỏ , đều cùng lao động, cùng ăn cơm, thể đặc biệt .”
Triệu Trân Trân liếc một cái : “Có cái gì ?”
Vương Văn Quảng nhẹ nhàng gật đầu.
Vài ngày nông trường đến thêm một tốp phạm nhân lao động mới, đúng lúc hai phân đến tổ bọn họ, đó là giáo viên ngữ văn trường trung học một huyện Huệ Dương, bởi vì trong nhà cô ở nước ngoài nên phân quyền .