Trùng Sinh, Trở Thành Người Mẹ Mẫu Mực - Chương 433

Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:37:12
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Trân Trân như mùa, cảm thấy cũng tệ, nhưng dù đây cũng là quần của Kiến Quốc nên gọi thằng bé một tiếng. Vương Kiến Quốc đến xem một lúc, dù cũng cảm thấy đỏ phối với xanh trông , là thấy khác ngay so với quần bình thường. cảm thấy màu đỏ trông nữ tính quá, là màu mà chỉ con gái mới mặc nên lắc đầu.

Vương Kiến Xương với vẻ cam lòng: “Màu đỏ hai!”

Vương Kiến Quốc chịu lời khuyên, chỉ thô lỗ bỏ một câu , chạy bài tập hè.

Càng gần đến ngày khai giảng, Vương Kiến Quốc càng cảm thấy vui vẻ cho lắm.

Bởi vì khi khai giảng xong, thằng bé bước lớp ba, mà trai Vương Kiến Dân vượt qua kỳ thi nhảy lớp nên sẽ trực tiếp học ở lớp bốn.

Kiến Xương đương nhiên thể quyết định màu quần áo của hai, nhưng bộ quần dài màu xanh của cũng ngắn , nên cứ theo ý mà dùng vải màu đỏ. Sau khi xong, mặc đúng là trông sáng sủa, hơn nữa còn mang một chút hướng của phương tây. Vương Kiến Xương mặc , nên cứ gương ngắm nghía hết nửa ngày.

Tiểu Kiến Minh thích quần của ba, bèn chỉ : “Mẹ ơi! Con cũng !”

Dù cho cảm thấy thể nào, nhưng cứ hễ đến chủ nhật, Vương Văn Quảng đều thấy bồn chồn trong , nhưng nào cũng cho rằng Triệu Trân Trân sẽ đến . Tất nhiên là vì cho cô và các con, nên mong cô và tụi nhỏ sẽ đến, nhưng đây đều chỉ là cách nghĩ theo hướng lý trí hơn mà thôi.

Nếu chọn theo con tim thì tất nhiên mong là cô sẽ đến.

Dạo gần đây cũng là vì , lúc vẫn còn cảm nhận rõ ràng, nhưng những ở cùng khu với như hiệu phó Lương, chủ nhiệm Từ và còn hai giáo viên đến từ Bình Thành nữa, cứ cách hai tuần là sẽ nhà đến thăm hỏi. Chỉ còn ai đến thăm mà thôi.

DTV

Giáo sư Ngô vốn định đợi đến tết trung thu sẽ đến thăm nữa, nhưng khi về đến nhà cứ nhớ đến tình cảnh hiện giờ của chồng là cảm thấy khó chịu, nên cứ cách hai tuần là sẽ nhịn mà dẫn theo con đến thăm.

Hiệu phó Lương bây giờ lúc nào cũng ngâm nga một điệu nhạc trong miệng, nét mặt rạng rỡ, đường cứ như bay hẳn lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-433.html.]

Như thế tạo nên một sự đối lập vô cùng rõ rệt với Vương Văn Quảng.

Cho nên sáng hôm đó, khi Vương Văn Quảng đang cỏ ở ruộng ngô với dáng vẻ vô cùng buồn bã, đột nhiên nhân viên quản giáo của nông trường đến báo cho nhà đến thăm hỏi, cho xúc động đến mức thoáng cái quăng cái xẻng trong tay chạy như bay ngoài.

Anh thanh niên nhỏ dọa cho một trận, đó cũng vội đuổi theo ở phía .

Anh chạy vội đến phòng thăm hỏi thở dốc ngừng, Triệu Trân Trân đang ghế mỉm .

Vương Văn Quảng trong thoáng chốc cảm thấy vui buồn lẫn lộn.

Có xúc động, vui sướng và hạnh phúc, nhưng càng thấy hối hận và hổ.

“Cha!” Kiến Dân và Kiến Quốc đều cùng lúc hô lên một tiếng.

Vương Kiến Xương chỉ nhướng mày lên mà cha, hơn một tháng gặp, cha trông hơn khi ! Để tóc lộn xộn như cỏ dại, mặt đen hơn còn gầy ít nữa, cũng ít bùn đất dính quần áo, mà quần áo cũng bẩn nhăn nhúm.

Cậu bé một lượt hết mấy giây, đó mới hô lên: “Cha!”

Kiến Minh đang thì Triệu Trân Trân bế lên ôm lòng, đó cũng ngước mặt lên kêu nhỏ nhẹ: “Cha!”

Vương Văn Quảng nở nụ với các con, nhịn bèn hỏi: “Các con nhớ cha ?”

Vương Kiến Quốc, Vương Kiến Xương và Vương Kiến Minh đều đồng loạt nhớ, chỉ Vương Kiến Dân câu nào.

Loading...