dù , vẫn bắt mắt trong đám đông.
Hôm nay kết thúc bài giảng, hiệu phó Lương mang theo một chai bia và một gói đậu phộng đến. Vương Văn Quảng cũng lấy một gói thịt khô, hai uống trò chuyện. Gần đây trong lòng hiệu phó Lương thật sự vui vẻ, vợ của ông , giáo sư Ngô lúc nhiệt tình cũng nhiệt tình. Lúc mới khỏi nông trường ông trở về một chuyến, ngờ mấy ngày giáo sư Ngô còn đặc biệt chạy tới gặp chồng , còn ở nhà khách huyện Hoài An ba bốn ngày mới .
Tuy là hai cùng uống bia, nhưng thực hơn một nửa chai bia đều bụng hiệu phó Lương, với tửu lượng của ông đương nhiên đến mức say, nhưng ông là uống bia sẽ nhiều.
“Văn Quảng , xem con chính là như , lúc yên bình thì chả thấy gì, nhưng lúc đặc biệt khó khăn mới cảm nhận những lúc yên bình hiếm đến mức nào! Như nhóm chúng , vẫn coi là vận may, trong thế cuộc căng thẳng như còn thể ngoài, Tú Lệ nhà vài nơi hỗn loạn!”
Có lẽ trong mắt khác, nhóm họ khỏi nông trường ít nhiều gì cũng nhờ một chút may mắn, nhưng Vương Văn Quảng nghĩ như .
Anh : “Lão Lương, bây giờ điều quan trọng nhất đối với chúng chính là thành công việc hiện tại!”
Hiệu phó Lương gật đầu thật mạnh.
So với hai , tâm trạng của hiệu phó Ngô thật sự coi là .
Tất nhiên cuộc sống bây giờ hơn nhiều, bởi vì hiệu phó Ngô là tổng cố vấn hề đảm nhận bất kỳ công việc cụ thể nào. Thời gian giảng bài Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương đều lên lớp. Ngô Khải Nguyên một trong nhà khách của chính quyền huyện, nếu tài liệu thì cũng hoặc là một vài cuốn sách, nếu mệt thì xuống ngủ một lúc.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-448.html.]
Vấn đề ăn uống càng cần lo lắng, đến giờ ăn thì tới nhà ăn, ông thẻ nên thể lấy miễn phí. Thức ăn quá ngon, nhưng hơn nhiều so với nông trường. Bánh bao trắng nóng hổi, đậu phụ hầm bắp cải bên trong còn một ít thịt bằm và cả cháo kê đặc dính.
Ngoài , bữa sáng còn một quả trứng luộc.
mỗi đến lúc ăn cơm là trong lòng Ngô Khải Nguyên thỏa mái. Ông ăn những bữa ăn ngon bổ dưỡng , trong lòng luôn nghĩ đến gia đình con gái vẫn ở nông trường, giá như con gái ăn bữa cơm như thế mỗi ngày thì bao! Cháu trai hơn một tuổi , ăn trứng , thể ăn cháo, thể ăn đậu phụ hầm, cũng thể ăn bánh bao trắng!
Vừa nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của đứa cháu trai gầy guộc, Ngô Khải Nguyên rơi nước mắt.
Sau khi ngoài, Ngô Khải Nguyên lấy bốn mươi tệ sinh hoạt phí ngay lập tức mua một ít thức ăn cho con gái gửi đến nông trường. Sau khi đến huyện Huệ An, mua đồ của dân dễ dàng hơn nên hiệu phó Ngô mua ba mươi quả trứng muối và vài cân bột mì nhờ chiên lên gửi cho con gái.
Ngô Thanh Phương sớm thư cho cha cô , rằng thứ ở nông trường đều nên ông cần lo lắng quá nhiều.
Ngô Khải Nguyên nhận thư của con gái gửi đến vẫn thôi lo lắng, bởi tính cách của Ngô Thanh Phương và vợ quá cố của ông giống hệt , quen báo tin vui báo chuyện buồn.
Ông đoán sai, kể từ khi cha rời , những ngày tháng của Ngô Thanh Phương ở nông trường càng khó khăn hơn.
Mặc dù hiện tại qua mùa thu hoạch vụ thu, nhưng diện tích đất của nông trường lớn, tổng cộng một trăm ngàn mẫu đất hoang. Hiện tại khai hoang đến một ngàn mẫu, tân trưởng nông trường Vương chỉ cần đóng băng, tất cả đều . Nếu chỉ là lao động hàng ngày thì chẳng gì cả, Ngô Thanh Phương quen .