Trùng Sinh, Trở Thành Người Mẹ Mẫu Mực - Chương 483

Cập nhật lúc: 2025-07-21 22:43:41
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Kiến Minh mặc dù nhỏ và thấp nhưng cũng chịu thua kém, nhanh chóng chen lên nắm lấy quần của cha : “Cha ơi Tứ Bảo nhớ cha, cha nhớ Tứ Bảo ?”

Vương Văn Quảng ôm con trai út : “Đương nhiên là cha nhớ Tứ Bảo , chỉ nhớ Tứ Bảo mà còn nhớ cả Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo.”

Hôm nay trời còn sáng, Triệu Trân Trân đến cửa hàng bán thịt xếp hàng, thành công mua nửa cân thịt. Khi về ngang qua cửa hàng rau quả vặn hai xe dưa hấu lớn mang cửa hàng. Vì cần phiếu, nên nhiều xếp hàng mua, cô cũng nhanh tay mua một quả.

Bây giờ Huệ Dương một đội thanh tra đặc biệt nghiêm ngặt những mặt hàng nông sản tự trồng, ngay cả những mặt hàng theo mùa như dưa hấu cũng phép bán. Cửa hàng rau quả mỗi ngày đều hàng vì Triệu Trân Trân chọn lấy một quả to nhất.

Cô dùng d.a.o cắt dưa hấu , cả gia đình sáu vui vẻ ăn.

Ăn dưa xong trời cũng còn sớm nữa, Triệu Trân Trân chuẩn nấu cơm. Vì mua thịt nên cô quyết định sủi cảo nhân rau hẹ và thịt. Bọn trẻ từ lâu ăn thịt, còn chồng cô thì vẻ đen và gầy nhiều, trong thời gian khắp nơi đều thiếu lương thực nên bọn họ đều ăn ngon.

DTV

Vương Văn Quảng theo bếp, thắt tạp dề cho vợ xong tiến lên mở nắp thùng bột mì. Nhìn thấy nửa thùng đầy bột mì trắng sửng sốt hỏi: “Trân Trân, em mua cái ?” Điểm dừng chân cuối cùng của nhóm dự án là huyện Huệ Dương, nhà ăn ở chính quyền huyện bình thường đều là bánh bột ngô.

Triệu Trân Trân nhỏ giọng : “Anh quên ở hầm của căn nhà chúng mua, đây em tích trữ nhiều lương thực ?”

Vương Văn Quảng lúc mới chợt nhớ tới, thật tâm kính phục vợ : “Lúc đó còn cảm thấy chút khó hiểu, ngờ bây giờ lương thực khan hiếm tới .” Mặc dù hiện nay nguồn cung cấp lương thực ở Bình Thành eo hẹp, bất kể là thành phố lớn nông thôn đều thiếu lương thực, nhưng vài tháng gần đây các tờ báo lớn ở Bình Thành thổi phồng nhóm dự án của Vương Văn Quảng. Đồng thời đưa cam kết rằng tất cả các chi phí cải tạo đất và cải thiện hệ thống tưới tiêu hiện sẽ do chính phủ chi trả.

Điều khích lệ nhiều tinh thần của các thành viên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-483.html.]

Hơn nữa tháng sáu năm nay, vùng đất năm ngoái nhiễm mặn kiềm ở hai huyện cải tạo khi thu hoạch lúa mì mùa đông bội thu, sản lượng một mẫu đạt mức cao nhất 190 cân khiến cho dân đều lòng tin.

Nạn đói chỉ là tạm thời, ba huyện dự tính vụ mùa thu sẽ bội thu, ba huyện còn tháng sáu sang năm cũng sẽ vụ mùa bội thu. Nói cách khác, huyện Huệ Dương triển khai cải tạo đất muộn nhất chỉ cần kiên trì thêm một năm nữa là thể vượt qua khó khăn.

Vương Văn Quảng vợ nhào bột hỏi: “Mấy ngày em với tự học chương trình cấp ba , bây giờ bắt đầu học ?”

Triệu Trân Trân chu môi sầu não : “Em học hai tháng , nhiều chỗ hiểu lắm, em cảm thấy cấp ba so với cấp hai học khó hơn nhiều.”

Vương Văn Quảng ngay lập tức tự đề cử bản : “Trân Trân, đợi nông trường định mỗi ngày sẽ dạy em.”

Mặc dù Triệu Trân Trân cảm thấy khả năng nhưng vẫn gật đầu.

Sau khi trộn thịt băm và nhào bột xong, Kiến Dân và Kiến Quốc chạy , Kiến Dân : “Mẹ ơi để con cán bột cho.” Kiến Quốc cũng : “Lần con học gói sủi cảo , con giúp nhé?”

Triệu Trân Trân đồng ý.

Vương Văn Quảng bê bàn phòng khách, cả nhà quây quần gói sủi cảo.

Anh ngạc nhiên khi thấy Kiến Dân khéo léo cán bột và Kiến Quốc khéo léo gói sủi cảo, ngay lập tức cảm thấy hai đứa bé thực sự trưởng thành mặc dù nghiêm túc mà tính thì chúng mới chỉ hơn chín tuổi.

Loading...