Tuy rằng đây nội dung mà , nhưng Lư Chí Vĩ cũng thể gật gật đầu.
Thầy giáo Tiểu Trần đó đun nước với hai phích nước nóng, Ngô Thanh Phương bỏ bã , pha một ấm mới rót mời Lư Chí Vĩ và trưởng nông trường Vương. Thầy giáo Tiểu Trần việc ngay bên cạnh, thường xuyên giúp hiệu trưởng Dương việc vặt nên hiểu thói quen của ông . Anh kéo ngăn cùng của tủ hồ sơ , lấy một túi hạt dưa rang và lạc rang.
Trưởng nông trường Vương lấy một nắm ha ha : “Chủ nhiệm Lư, lạc và hạt dưa đều là của nông trường chúng , là tự tay rang. Anh nếm thử , rang lửa nhỏ nên mùi thơm.”
Bình thường nay Lư Chí Vĩ đều kiên nhẫn ăn mấy thứ , nhưng bây giờ nể mặt cũng ăn mấy hạt.
Vì để câu chuyện theo ý của bên , Ngô Thanh Phương quyết định chủ động : “Chủ nhiệm Lư thật sự là tuổi trẻ tài cao triển vọng, trẻ như đến vị trí cao như , tiền đồ thật thể giới hạn.”
Mặc dù đối phương chỉ là lời khen ngợi xã giao, nhưng mấy năm con đường quan của Lư Chí Vĩ thuận lợi, lâu ai với những lời như . Anh những lời tâm trạng , : “Cô Ngô quá khen, thật tính là gì, hiệu trưởng Triệu nguyên là trong trường học các cô, thoáng cái thăng liền hai cấp, đó mới là tầm thường.”
Ngô Thanh Phương nhíu nhíu mày, đến chuyện của Triệu Trân Trân, cô càng thêm cẩn thận, do dự một chút mới mở miệng: “Chủ nhiệm Lư thể , năng lực công tác của hiệu trưởng Triệu quả thật mạnh, nhất là am hiểu việc bản thảo. Trước lúc chị còn ở công đoàn xưởng bông nhà nước nhiều bài phỏng vấn, thể vì thế mới thể điều .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-707.html.]
Tuy chỉ ngắn ngủi hai câu, nhưng tràn ngập sự tán thưởng và công nhận đối với Triệu Trân Trân. Điều ngoài dự kiến của Lư Chí Vĩ, tiếp tục hỏi nhiều thêm vài câu để thăm dò, Ngô Thanh Phương ngẩng đầu xem đồng hồ : “Chủ nhiệm Lư, trưởng nông trường Vương, chắc là giáo sư Chương tan lớp, nhờ gọi giáo sư Chương nhé?”
Lư Chí Vĩ lắc đầu : “Không cần, giờ chúng qua luôn.”
Vốn Chương Văn Điền kiên nhẫn dạy bọn trẻ, nhưng từ khi nhận đứa học trò thiên tài như Kiến Minh, ông nhận thức mới với vấn đề nền móng dạy học. Đáng tiếc chính là, Kiến Minh là , vì thế giáo sư Chương cảm thấy mất mát một hồi. Cũng may hiệu trưởng Dương lương thiện, hiểu lòng , sợ ông nhàn rỗi dễ suy nghĩ nhiều, chẳng những sắp xếp nhiệm vụ cho ông dạy ba lớp của lớp năm, cũng phụ trách cả môn toán của cấp hai.
Vì , một ngày giáo sư Chương ít nhất ba tiết, mỗi ngày đều bộn bề công việc.
DTV
Đối với việc hai vị lãnh đạo đến thăm, biểu hiện của Chương Văn Điền chủ động: “Trưởng nông trường Vương, chủ nhiệm Lư, các tìm hiểu việc gì cứ thẳng !”
Lư Chí Vĩ thấy giáo án trong tay ông, bộ dáng luôn vội vàng, tranh thủ thời gian, : “Công việc của giáo sư Chương thật bận rộn, đối với thầy dạy học ở trường tiểu học chắc là đơn giản ?”
Chương Văn Điền đẩy đẩy kính mắt, nghiêm túc : “Nếu đến nội dung, quả thật là đơn giản. sự tình đơn giản cũng cũng còn đơn giản nữa. Cụ thể mà , những đứa trẻ tiếp thu kiến thức khá nhanh, những đứa tiếp thu tương đối chậm, cho nên giảng quá chậm cũng mà giảng quá nhanh cũng . Khi giảng bài nắm giữ mức độ để cho những đứa học nhanh càng thêm củng cố vững chắc kiến thức, cũng để những đứa học chậm thể theo kịp tiến độ. Như thành tích tổng thể nâng cao nhanh. cũng những đứa nhỏ cá biệt đặc biệt chú ý…”