Vương Kiến Dân chuyển canh trứng một cái thố tráng men lớn, hai tay cẩn thận dùng khăn tay bưng.
Vương Kiến Quốc tay cầm mấy cái bát trống , mặt chằm chằm điểm tâm bàn.
Bà họ luôn hào phóng mang đồ đến, bánh nhân đậu mang tới nhiều cũng hai ba cân, bọn họ ăn một chút, còn để cả tặng Lưu Lỵ Lỵ một hộp, vẫn còn một nửa.
Giá trong nhà cái cân thì mấy, thằng bé thể cân xem rốt cuộc nó nặng bao nhiêu.
Hơn nữa nếu như bán thì thể cân!
chuyện khó thằng bé, nhanh Vương Kiến Quốc nghĩ một chủ ý.
“Anh hai, còn lề mề cái gì nữa, mau mang bát qua đây !”
Đó là nhóc háu ăn Kiến Xương đang gọi, Kiến Quốc đáp một tiếng khỏi bếp.
Hôm khi trời còn sáng, Vương Kiến Quốc âm thầm thức dậy, sợ đánh thức cha và các em. Thằng bé còn đánh răng rửa mặt mà ngoài. Sau khi khỏi khu tập thể, vội vàng mở chiếc giỏ và đếm bánh nhân đậu đỏ bên trong, tổng cộng ba mươi chiếc.
Trưa hôm qua thằng bé cố ý xem, bánh đậu đỏ bán ở cửa hàng thực phẩm phụ mười cái đựng trong một hộp, là nửa cân. Chưa đến hình thức và mùi vị, kích thước cũng cỡ như của bà họ , nên nếu bán theo kích cỡ thì thể bán mười xu một cái.
Nghĩ rằng nửa rổ bánh ngọt sẽ sớm đổi ba tệ, tức là tiền của nửa quả bóng rổ, trong lòng Vương Kiến Quốc vui mừng khôn xiết, bắt đầu chạy từ khi nào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-733.html.]
DTV
Cửa hàng văn phòng phẩm đối diện trường học của bọn họ đây bán bóng rổ, nhưng nửa tháng đột nhiên một đợt hàng mới, nhiều thứ đây , trong đó bao gồm cả bóng rổ. Thấy vô cùng và bền, nó lọt ngay mắt của thằng bé, nhưng hỏi giá tiền thằng bé từ bỏ.
Vậy mà cần tận sáu tệ!
Vốn dĩ thằng bé cho rằng nhiều nhất cũng chỉ hai tệ.
Mỗi tuần sẽ cho thằng bé ba hào tiền tiêu vặt. Kiến Quốc giữ tiền, đều nhanh tiêu hết, nhưng thằng bé cả tiêu tiền lung tung, ít nhất cũng tích hai tệ. Ban đầu thằng bé định tiền của cả, nhưng sáu tệ quả thực quá nhiều.
Kiến Quốc dám xin cha tiền , thằng bé thử với Triệu Trân Trân, ngờ Triệu Trân Trân cũng ủng hộ thằng bé mua bóng.
Vương Kiến Quốc vì chuyện mà buồn phiền nhiều ngày, cho nên hôm qua Từ Xảo Xảo bánh đậu thể bán lấy tiền, lúc đó thằng bé d.a.o động.
Kiến Quốc từng đến chợ buổi sáng nào, nhưng thằng bé bé cha rằng nó ở vùng ngoại ô phía tây. Vì thằng bé thẳng dọc theo con đường chính, nhanh thằng bé nhận thấy rằng đường ngày càng nhiều. Đa phần đều đạp xe đạp với những chiếc túi vải hoặc túi lưới quấn quanh ghi đông, rõ ràng là mua đồ.
cũng một giống như thằng bé, tay cầm giỏ hoặc lưng vác sọt tre, đây rõ ràng là bán đồ. mà những bán đồ phần lớn đều là phụ nữ trung niên và cao tuổi, trẻ con giống như thằng bé thì hiếm.
Vương Kiến Quốc theo dòng chợ nông sản. Nói là chợ nhưng thực chất là một con đường rộng rãi ở ngoại ô thành phố. Lúc hai bên chật kín các sạp hàng, chủ yếu bán các loại thực phẩm phụ nông sản, thịt gà, vịt, hải sản và các loại rau và lương thực thô, đủ thứ.
Những con gà, con vịt đó đều còn sống, dù buộc bằng dây vải nhưng khi lấy khỏi giỏ, con nào con đấy chạy tán loạn. Có cả những bán cá, bán tôm, tôm vẫn còn sống, thiếu nước nhảy lộn tùng phèo hết cả lên, suýt nữa thì nhảy lên chân thằng bé!
Kiến Quốc vô cùng thích thú theo dõi sự náo nhiệt một lúc, đó mới nhận rằng đến đây để bán đồ!
Thằng bé nhấc chiếc giỏ tìm một đất trống, nhấc tấm vải trắng phủ lên để lộ những chiếc bánh nhân đậu đỏ bên trong.