Trùng Sinh, Trở Thành Người Mẹ Mẫu Mực - Chương 735

Cập nhật lúc: 2025-07-26 14:22:10
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Văn Quảng bất lực gật đầu.

Ban đầu lên kế hoạch , buổi trưa sẽ để Kiến Dân tới nhà hàng quốc doanh một chuyến, mua một túi bánh bao và giò hoa, trộn một món rau nguội, nấu thêm một nồi cháo kê nữa. Một bữa như coi như đối phó cho xong. Thậm chí ngay cả bữa tối cũng nghĩ xong , vẫn nấu mì ăn, tuy nhiên ăn mì nước.

Không ai hỏi về chuyện bánh nhân đậu đỏ nữa.

Kiến Quốc vốn cho rằng như là thoát, nhưng thằng bé ngờ lúc mười giờ, khi thằng bé đang tập trung bài tập thì Kiến Minh đột nhiên kêu đói. Vương Văn Quảng đang hết sức kiên nhẫn giảng từng bài cho Kiến Xương, đầu cũng ngẩng lên, : “Trong bếp bánh đậu đỏ, con tự lấy !”

Kiến Quốc cúi đầu chột .

Kiến Minh chạy nhanh chạy về, vẻ mặt thằng bé thất vọng, : “Cha ơi! Không bánh đậu đỏ, ngay cả giỏ cũng thấy!”

Kiến Quốc cảm thấy giấu nổi, hơn nữa buổi sáng thằng bé cũng nhắc tới chuyện đến nhà bà trả giỏ, chỉ là thể cha và các em để ý tới, nên với vẻ cây ngay sợ c.h.ế.t : “Em tư, em ăn bánh đậu đỏ ? Hôm qua ăn hết em còn ? Sáng nay thấy giỏ trống nên mang trả bà !”

Kiến Minh tin, thằng bé dùng mắt nghi hoặc chằm chằm hai, : “Không thể nào! Tối qua khi ăn cơm lâu, em và ba ăn mỗi một cái! Lúc đó trong giỏ vẫn còn nhiều, ít nhất còn ba mươi cái! Nhiều bánh đậu đỏ như thể một lát hết?”

Kiến Quốc chút chột nhưng vẫn : “ , nửa đêm hôm qua đói nên ăn nhiều, cả cũng ăn ít, ?”

Vương Kiến Dân gật đầu : “ , chỉ buổi tối ăn, bánh đậu đỏ thực sự quá ngon, buổi sáng cũng ăn mấy cái!”

Vương Kiến Quốc cũng : “Em tư, sáng nay cũng ăn bốn năm cái, thường bụng của cả đáy, ăn khỏe! Đợi đến khi em bằng tuổi bọn lúc sẽ !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-735.html.]

DTV

Mặc dù Kiến Minh tin, nhưng chỉ bĩu môi gì nữa.

Vương Văn Quảng cuối cùng cũng giảng cho Kiến Xương xong, Kiến Xương cũng tỏ ý thực sự hiểu. Anh dậy cảm thấy tâm trạng thật nhẹ nhõm, : “Được , bánh đậu đỏ ăn hết thì thôi, chiều nay cha sẽ tới cửa hàng thực phẩm phụ một chuyến, cha sẽ mua cho các con một ít bánh quy!”

Ăn cơm xong, Vương Kiến Quốc nhân lúc cha ngủ trưa, lén lút chuồn , khi tới nhà bà thím thì thấy Chu Thục Bình đang hấp bánh.

“Nhị Bảo, con xong bài tập hè ?”

“Bà ơi cháu xong từ lâu !”

Chu Thục Bình cảm thấy việc thằng bé quá cản trở, vì : “Nhị Bảo, bánh đậu đỏ một lát nữa mới xong, con ngoài chơi , đợi xong bà sẽ mang đến nhà con!” Tiện thể với Vương Văn Quảng rằng nấu cơm cho bọn trẻ tránh trùng , thể cứ nấu mì ăn mấy ngày .

Vương Kiến Quốc chính là sợ điều nên mới chạy đến đây chờ. Thằng bé : “Bà , lớn lên cháu cũng nấu ăn như bà, sẽ bánh thật ngon! Bà yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ cản trở bà, cháu bên cạnh xem thôi.”

Chu Thục Bình mỉm , cũng tùy ý thằng bé.

Năm giờ chiều, mặt trời còn sáng, Chu Thục Bình xong bánh đậu đỏ, gói một giỏ đầy cho Vương Kiến Quốc.

Kiến Quốc vui vẻ khiêng cái giỏ nặng trịch. Thằng bé nhịn tìm một góc vắng đếm, bảy mươi cái bánh nhân đậu đỏ! Nếu bán hết thể bán bảy tệ! Không chỉ mua bóng rổ, mà còn thể để mấy tệ! Số tiền còn đó dùng thế nào đây?

Những chiếc bánh đều là do bà thím , tiền thừa sẽ mua cho bà một món quà.

Vương Kiến Quốc nghĩ nên mua quà gì. Không từ lúc nào sắp về đến nhà. Lúc thằng bé đột nhiên nhận , nếu mang giỏ bánh đậu về nhà thì bảy tệ ngày mai nhất định sẽ bay mất!

Loading...