Vừa buổi tối sẽ ăn sủi cảo, Kiến Xương vô cùng nhiệt tình, nhanh thành các câu hỏi còn .
Triệu Trân Trân kiểm tra một lượt, phát hiện tỉ lệ chính xác là trăm phần trăm thì khen ngợi thằng nhóc: “Tam Bảo tiến bộ lắm, xem những ngày cha con tốn ít công sức !”
Nhắc tới cha, Tam Bảo chu môi, cảm thấy đây là thời điểm để tố cáo.
“Mẹ! Lúc ở nhà cha bắt bọn con việc nhà thôi, cha lười lắm , đến quần áo cũng giật, hầu như mỗi ngày con đều giặt cho cha. cha còn chẳng cảm ơn con lấy một câu, thế lúc nào cũng còn học quá chậm!”
DTV
Không riêng gì Kiến Xương ý kiến, Kiến Quốc từ bên ngoài cũng đã , cũng cáo trạng: “Mẹ! Cha thật sự là quá lười, cả và cha cùng nấu cơm, nhưng nhiều khi đều là một cả cơm. Vệ sinh trong ngoài nhà đều là con , cha ở nhà hầu như cái gì cũng mặc kệ!”
Vương Văn Quảng sớm khoe khoang với vợ , để bọn nhỏ hết việc nhà quả thật nhẹ nhõm.
Anh còn Triệu Trân Trân cũng thử như .
Kiến Dân tới cũng : “Mẹ, đúng là dạo cha lười hơn nhiều!”
Triệu Trân Trân : “Cha các con lười, mà cha bận nhiều việc! Bốn đứa, hỏi các con nhé, việc mà cha bảo các con mệt ?”
Kiến Xương thoáng qua cả, thấy cả chỉ nghiêm mặt ý định chuyện thì ăn ngay thật: “Lúc thì cảm thấy mệt mỏi, nhưng đó cũng cảm thấy quá mệt mỏi nữa ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-747.html.]
Đối với thằng nhóc thì mấy việc chân tay chẳng đáng gì, mệt nhất là học bài kìa.
Triệu Trân Trân với bốn đứa bé: “Các con cũng còn nhỏ nữa, đều là một thành viên trong gia đình, khẳng định sẽ gánh chịu một phần trách nhiệm. Công việc của cha đều bận, sẽ nhiều thời gian việc nhà. Nếu cũng yêu cầu các con giúp đỡ việc nhà như thì các con ý kiến gì ?”
Kiến Dân, Kiến Xương và Kiến Quốc ý kiến gì, chỉ Kiến Minh cảm thấy khó chịu.
Mỗi nhóc rửa chén hầu như đều là nín thở, đổ rác càng là một chạy , đến chỗ đổ tác thì quăng vèo một cái chạy về thật nhanh. Nếu như thể, nhóc hy vọng cả đời cần hai loại việc .
Kiến Minh , bĩu môi : “Mẹ ơi, con thể việc nhà ? Hay là để con dạy kèm cho ba, để ba việc nhà giúp con ạ?”
Triệu Trân Trân còn gì, Kiến Xương , thằng nhóc hề khách sáo : “Em tư, cần em dạy kèm! Em cũng lười! Hơn nữa em cũng ngốc, đến quần áo của cũng giặt sạch, là giặt cho em! Bất cứ chuyện gì đều là quen tay việc, việc mà cũng ngoại lệ, vì em chịu khó việc nhà !”
Kiến Minh thể hiểu mạch suy nghĩ của Kiến Xương, nhóc nghiêm túc : “Anh ba, em cũng nghĩ như thế. cô Lý con nên miễn cưỡng bản những chuyện mà hứng thú. Em hứng thú với việc việc nhà, nếu như kiên trì khẳng định cũng , cho nên vẫn là nên lãng phí thời gian.”
Kiến Xương cách nào phản bác lời của em trai .
Kiến Minh đang mở miệng chuyện, Triệu Trân Trân : “Tứ Bảo, việc nhà hứng thú yêu thích, đây là một loại năng lực tự gánh vác, mỗi đều . Một đối ba, con thua , vì con theo đấy. Từ ngày mai trở , phân phối lao động trong nhà vẫn giống như đây, thế nào?”
Ba trai đều khẽ gật đầu, chỉ Kiến Minh ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt rầu rĩ vui. Giờ phút nhóc chút bất lực, trong lòng nghĩ cha cũng lười giống , cần nghĩ cách để cha cũng về phía mới .