Vì chuyện phòng ốc nhà cửa gấp gáp, trường học nhà họ chuyển về từ lâu . phòng ốc cũng sáu bảy năm ở, Vương Văn Quảng xem thấy nhiều nơi cần sửa chữa bảo dưỡng một chút thế nên mới kéo dài tới bây giờ.
Bên trong phòng sơn từ đầu, cửa phòng đổi cái mới, cửa kính vỡ hư hỏng cũng mới. Vương Văn Quảng tìm chủ nhiệm hậu cần nhờ cử mấy tới, đầu tiên mang hết tất cả đồ đạc cũ ngoài quét dọn trong ngoài sạch sẽ gọn gàng.
Vương Văn Quảng thích sạch sẽ, khi xong kiểm tra một nhưng vẫn hài lòng cho lắm, nên nhân lúc thời tiết đưa theo mấy đứa con tới dọn dẹp nhà cửa.
Kiến Dân với Kiến Quốc phụ trách lau cửa kính, Kiến Xương với Kiến Minh chịu trách nhiệm lau nền nhà. Trong tay Vương Văn Quảng cũng cẩm giẻ lau ướt giúp hai đứa con nhỏ việc. Năm bận rộn việc cả một buổi sáng mới thể khiến cho cả ngôi nhà khôi phục thành dáng vẻ sạch sẽ sáng sủa như lúc .
Vương Văn Quảng kiểm tra tầng tầng một lượt, cực kì hài lòng với thành quả lao động.
Bốn đứa con thảo luận xong vấn đề phân chia phòng ở, tầng tổng cộng ba phòng ngủ, một phòng diện tích tương đối lớn, một phòng kích thước trung bình còn một phòng tương đối nhỏ.
Kiến Quốc vì bí mật thể nên ở một một phòng nên đầu tiên: “Con căn phòng nhỏ nhất, tranh với con.”
To nhỏ chỉ là cách tương đối mà thôi, căn phòng nhỏ nhất nhỏ tí nào, diện tích tương đương với căn phòng mà bốn em bây giờ đang ở. Sau khi đặt giường với bàn sách và tủ quần áo thì vẫn còn rộng rãi, hơn nữa phòng ánh sáng nhất. Kiến Xương cũng thích lúc lau nhà còn đặc biệt lau thêm một nữa, còn cửa sổ phong cảnh ở bên ngoài cảm thấy cửa sổ mà treo một bức tranh thì cũng tệ tí nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-802.html.]
Thằng nhóc vui : “Anh hai, thế là công bằng , em cũng thích căn phòng đó.”
Trên thực tế thì chỉ Kiến Xương mà Kiến Dân cũng thích căn phòng nhỏ, chỉ Kiến Minh thì thấy phòng nào cũng đều , đương nhiên là nếu ở cùng cha ở tầng một thì càng hơn. Cậu nhóc lắc lắc cái đầu nhỏ, một cách cực kỳ công bằng rộng lượng: “Các ơi, là chúng bốc thăm nhé?”
Từ tới giờ Kiến Quốc đều cảm thấy vận may của , lòng tin với cái tay đỏ của nên lập tức đồng ý: “Được đấy.”
Nhìn thấy Kiến Quốc và Kiến Xương gấp gáp lấy giấy báo cũ, Kiến Dân ngăn : “Đừng vội bốc thăm, chúng theo sự sắp xếp của cha .”
Mặc dù Kiến Dân cũng thích căn phòng nhỏ, nhưng bé nghĩ tới căn phòng đây mà dùng để may quần áo, khi còn nhỏ nhiều quần áo xinh của các đều dùng máy may ở căn phòng may . Mặc dù bây giờ công việc của bận, những năm liên tục chuyển nhà vứt nhiều đồ đạc , nhưng chỉ duy nhất chiếc máy may thì họ chuyển đều đưa nó cùng.
Nghe thấy tiếng bước chân của cha thì mấy đứa trẻ lập tức dừng tranh luận.
Vương Văn Quảng : “Sao xuống? Làm xong việc thì thôi, trưa nay chúng nấu cơm, cha dẫn các con ngoài ăn nhé?”
DTV
Kiến Dân, Kiến Xương với Kiến Minh đều , duy chỉ Kiến Quốc thì cẩn thận : “Cha ơi, ăn cơm xong chúng thể về nhà bà thím một chuyến ạ?”
Sau khi công việc quét dọn thành, vốn dĩ Vương Văn Quảng tiện thể luôn một thể buổi chiều chuyển đồ đạc qua đây. Anh tìm mấy nhân viên hậu cần hỗ trợ chuyển đồ đạc to cồng kềnh , còn đồ đạc của các con thì tự chúng chuyển lấy. Kiến Quốc cao khỏe mạnh, sức lực còn lớn hơn cả cả Vương Kiến Dân nữa, trong bốn đứa con thì sức lao động của thằng bé quan trọng thể nào thiếu thằng bé .