Trùng Sinh, Trở Thành Người Mẹ Mẫu Mực - Chương 810

Cập nhật lúc: 2025-07-27 23:29:43
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiến Quốc vốn dĩ cho rằng chỉ cần lóc một trận như thế là thể lừa bịp cho qua chuyện , nhưng điều khiến thằng bé ngờ mấy câu thế mà Vương Văn Quảng tới .

Thế thì chắc chắn là giấu , Chu Thục Bình kể đầu đuôi sự việc cho .

Mặc dù Vương Văn Quảng tức giận, nhưng vì đang ngoài ở đây, nếu lớn tiếng mắng con trai cũng nên : “Nhị Bảo, con hai làn bánh tốn bao nhiêu thời gian?”

Từ khi cha bước tới giờ Vương Kiến Quốc vẫn luôn rũ thấp đầu, mặc dù cảm thấy câu hỏi chút kì lạ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đại khái mất một buổi sáng ạ.”

Vương Văn Quảng hỏi: “Thế con bán bánh cần bao lâu? Có thể kiếm bao nhiêu tiền?”

Triệu Lập Chí sợ Kiến Quốc trả lời nên tranh trả lời: “Anh rể, chúng em bán bánh vất vả, năm giờ sáng dậy , xách theo bánh cũng nhanh nên gần sáu giờ mới tới chợ. bánh bán nhanh lắm, bình thường thì tới tám giờ bán hết . về tới nhà cũng chín giờ , hơn nữa nghỉ ngơi chút nào cả mà nhanh chóng bánh để ngày hôm bán. Chúng em chia đôi năm mươi năm mươi, mỗi năm tệ.”

DTV

Phía khác sự thật là mấy, nhưng tiền kiếm thì cố tình giảm xuống, thực tế thì mỗi bọn họ một ngày ít nhất thể kiếm bảy tám tệ.

Vương Văn Quảng khi thì lập tức : “Hai đứa một đứa sắp lên cấp ba , một đứa là sinh viên đại học, mỗi ngày bỏ thời gian gần bảy tiếng tiếng đồng hồ chỉ năm tệ, hai đứa thấy xứng đáng ?”

Triệu Lập Chí thấy đương nhiên là xứng đáng , một ngày thể kiếm bảy tệ, một tháng cũng hai trăm tệ , lương của cha cộng cũng nhiều như thế . liếc mắt Vương Văn Quảng một cái, chỉ là rể mà còn là hiệu phó của trường học, nên thông minh lời trong lòng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-810.html.]

suy nghĩ của Kiến Quốc giống với suy nghĩ của , lúc một tuần mới chợ bán bánh một thấy vất vả gì cả. dạo gần đây ngày nào cũng bán, mỗi ngày mất thời gian cả buổi sáng để bánh, cũng chính là công việc lặp lặp hàng ngày khiến chút phiền phức.

Mục đích mà Vương Kiến Quốc theo bà thím học bánh chỉ một, đó chính là bán lấy tiền. Thằng bé giống như trai Vương Kiến Dân là thực sự thích nấu ăn, nếu thể bếp thì Kiến Quốc sẽ cố gắng .

Thằng bé gật đầu nhỏ: “Là chút đáng ạ.”

Kiến Quốc nhận thức điểm , Vương Văn Quảng tiếp: “Nhị Bảo, bây giờ con mười bốn tuổi, tuổi là giai đoạn hoàng kim để học tập, con sẽ phát hiện tiêu tốn thời gian những chuyện ngoài học tập đều là lãng phí. Hơn nữa chuyện con bán bánh như bây giờ bất cứ nào cũng đều thể , chừng những phụ nữ trung niên chữ còn ngon hơn con nữa . Lẽ nào con cùng một tuyến đường với họ ? Dù ăn thì thể những thứ buôn bán nhỏ nhặt . Xưởng sữa chua mà cha qua tết sẽ bắt đầu sắp xếp , con một ngày mức tiêu thụ của xưởng sẽ là bao nhiêu ?”

Vương Kiến Quốc tò mò lắc đầu.

Vương Văn Quảng đắc ý : “Bước đầu dự tính mỗi ngày ít nhất thể bán mười vạn tệ.”

Những mặt đều con cho ngây ngốc.

Người đánh vỡ sự trầm mặc đầu tiên là Triệu Linh Huệ, cô cực kì vui vẻ : “Anh rể, trong thủ đô bây giờ xưởng sữa bò , hơn nữa phố còn cửa hàng sản phẩm sữa quốc doanh chuyên bán. Các sản phẩm cung cấp phong phú, trong đó sữa chua, một bình chỉ 250 gram mà bán ba hào . Em từng mua một , uống ngon, mua cực kì nhiều, buổi chiều mà mua là mua nữa .”

Vương Văn Quảng lâu từng tới thủ đô, cực kì thấy hứng thú với tin tức mà cô cung cấp.

Loading...