Triệu Truyền Hà hôm nay dậy sớm, bắt chuyến xe đầu tiên để đến đây, lúc Vương Ngọc Hoa và bọn trẻ còn ngủ dậy, vốn ăn một chiếc bánh bao nguội để chống đói ai ngờ lục tung bếp lên cũng thấy gì cả. Vì , đói từ sáng tới giờ, nhưng trong túi nhiều tiền, mà từ sáng tới giờ tiêu mất một tệ rưỡi .
“Cậu bán rượu ?”
Triệu Truyền Hà đói đến mức xổm xuống, ngẩng đầu lên thấy một ông lão mặc quân phục giải phóng đang mặt, trông ông lão giống như một cán bộ về hưu, vội vàng : “Vâng bác! Cháu đến từ xã Anh Đào, xã chúng cháu từ xưa đến nay là nơi sản xuất rượu ngon. Rượu là tự nấu, hương vị thuần, bác mua một vò nhé!”
Ông lão lập tức gật đầu, nhưng hứng thú nên xổm xuống : “Cậu mở vò để ngửi một chút!”
Triệu Truyền Hà nhanh chóng mở nút gỗ của vò , một mùi rượu thơm nồng lập tức bay .
Ông lão ghé sát mũi miệng vò hít một , hài lòng gật đầu hỏi: “Rượu bán thế nào?”
“Một vò hai cân rưỡi, một tệ rưỡi!”
Ông lão gật đầu, móc từ trong túi năm tệ : “ lấy ba vò, giúp mang lên xe ba bánh ?”
Triệu Truyền Hà gật mạnh đầu, bàn tay nhận tiền run lên vì kích động. Anh cẩn thận cất năm tệ , đưa năm hào duy nhất còn trong túi trả cho ông lão, hỏi: “Bác, xe ba bánh của bác ở ?”
Không ngờ đột ngột mở hàng, còn bán liền ba vò một lúc, Triệu Truyền Hà vui sướng. Anh chuyện với bán bánh bên cạnh và hỏi thăm ở đầu phía bắc của chợ một nhà hàng mới khai trương đầu tháng, cần phiếu lương thực, chỉ cần tiền là .
Bởi vì quá giờ cơm, trong nhà hàng khá thưa, Triệu Truyền Hà mua bốn cái bánh bao lớn, thấy bên cửa sổ mấy miếng thịt rán gọi thêm một đĩa thịt rán, thoải mái ăn một bữa. Sau khi ăn uống no nê trở về là hơn hai giờ. Người trong chợ đông hơn, bán bánh đưa cho ba tệ, mua hai vò rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-864.html.]
Đến tối Triệu Truyền Hà bán tổng cộng tám vò rượu, kiếm mười hai tệ, ăn hết hai tệ, còn dư mười tệ. Anh vui sướng vô cùng, tìm một góc tường để ngủ qua đêm. Sáng hôm , thực sự cảm thấy sự náo nhiệt của chợ và biểu hiện rõ ràng nhất là bảy vò rượu còn bán hết mười giờ.
Triệu Truyền Hà tiếc hùi hụi vì mang nhiều rượu hơn, buổi sáng còn ăn gì nên đến nhà hàng mua bốn cái bánh bao thịt lớn, nghĩ đến hai đứa con gái ít khi ăn thịt nên mua thêm bốn cái nữa. Vừa ăn theo dòng đến bến xe buýt, lên xe mua vé mất năm hào. Trên xe nhiều , suốt quãng đường đến bến xe và cũng ăn hết bốn cái bánh bao lớn.
“Truyền Hà, kiếm tiền thật ?” Vương Ngọc Hoa bán tín bán nghi hỏi và cắn một cái bánh bao thịt.
Triệu Truyền Hà mím môi, dắt điếu t.h.u.ố.c lá cuộn lên tai, lấy tiền từ trong túi vỗ vỗ.
Vương Ngọc Hoa kinh ngạc đến quên cả ăn bánh bao, lập tức đưa tay và : “Truyền Hà, tiền đưa em giữ . Hai đứa con gái của chúng đều lớn , nhiều chỗ dùng đến tiền!”
Cô đúng, nhưng Triệu Truyền Hà tin cô nên lấy tiền : “Không cần, ngộ nhỡ chuột cắn thì ”
“Truyền Hà, mang theo sợ mất ?”
Triệu Truyền Hà tin tưởng Vương Ngọc Hoa và Vương Ngọc Hoa cũng tin tưởng Triệu Truyền Hà, sợ sẽ tiêu tiền linh tinh.
DTV
Triệu Truyền Hà lấy hai tờ một tệ đưa cho vợ và : “Ngày mai sẽ đến văn phòng tiết kiệm của xã để một sổ tiết kiệm, để hết tiền đó!”
“Nhị Bảo, con dậy sớm ?”
Sáng chủ nhật, Triệu Trân Trân mặc bộ đồ ngủ lên phòng sách nhỏ tầng hai, cô dự định sẽ thành bản thảo mà thị trưởng Trần sẽ sử dụng tuần , như thứ hai cô sẽ vội vã . Buổi sáng đầu óc tỉnh táo, nên lẽ sẽ xong nhanh, lỡ bữa sáng và cùng bọn trẻ công viên chơi.