Lúc mười giờ đúng, khi tắt đèn thì Vương Kiến Quốc lăn qua lăn tài nào ngủ , là vì cái gì mà cảm xúc đột nhiên dâng trào, thằng bé bật dậy mở đèn bàn bắt đầu văn. Sau khi xong thằng bé một , đầu thì thấy trai đang giường sách bằng đèn pin. Hai em hiểu ý , lúc đó là mười một giờ hơn .
Ngoài việc văn, Vương Kiến Quốc còn phát hiện bản còn nhiều lỗ hổng kiến thức cho nên việc thức khuya đối với thằng bé càng ngày càng thường xuyên. Hơn nữa chỉ mỗi thằng bé, cả thông minh từ nhỏ, học hành còn hơn thằng bé nhiều. Trình độ của các môn học đều cao , những lo sợ mà thằng bé thấy còn thiếu sót thì cả đều , nhưng Vương Kiến Dân cũng vẫn thức khuya đó thôi.
Kiến Dân nhanh nhẹn rửa sạch nồi sắt : “Mẹ, yên tâm , bọn con sẽ chú ý học hành nghỉ ngơi kết hợp. Chủ nhật tuần con với Kiến Quốc ngoài chơi bóng!”
Triệu Trân Trân gật gật đầu, : “Đại Bảo, Nhị Bảo, các con đừng gây áp lực cho bản quá lớn, chuyện với thầy chủ nhiệm hai đứa . Thầy với thành tích của hai đứa bây giờ, nếu điều gì ngoài ý thì thi lên đại học Bắc Kinh là vấn đề !”
Mấy ngày cô việc thì qua trường trung học phụ thuộc đại học, lúc đó ở đơn vị cũng việc gì gấp. Hơn nữa vì bận rộn công việc nên cô cũng bỏ lỡ hai họp phụ , nên để hỏi về tình hình của hai đứa trẻ. Không ngờ là biểu hiện của Kiến Dân và Kiến Quốc, đặc biệt là Kiến Quốc còn hơn là cô dự đoán.
Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Dân đều lời gật gật đầu.
những đứa trẻ ở độ tuổi thì bằng mặt bằng lòng , Triệu Trân Trân cảm thấy chỉ là gật đầu thôi thì đủ, cô : “Đại Bảo, nếu phát hiện con thức đêm, con mà thức đêm bao lâu thì phạt con đánh bóng bấy lâu. Còn Nhị Bảo, nếu con mà thức khuya thì cứ mỗi một giờ sẽ thu của con ba mươi tệ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-882.html.]
Kiến Dân xong thì chỉ nhíu mày một chút, bé thích chơi bóng rổ, mặc dù trình độ chơi bóng rổ cao, nhưng chạy chạy ngừng nên sẽ nhanh mồ hôi, cái cảm giác đó cũng khá tuyệt. Lúc bé thích vận động lắm, nhưng bây giờ càng ngày càng cảm nhận niềm vui của nó .
Dù thì bây giờ thành tích các môn của bé cũng cao chạm nóc, bỏ xa các bạn khác ở phía , nhưng đồng thời gian để nâng cao thành tích cũng hạn.
Kiến Quốc rối rắm , một mặt những thứ thằng bé cần học quá nhiều, thời gian cần dùng thực sự đủ. Một mặt tiền bán bánh một ngày của thằng bé bây giờ cộng thêm lợi nhuận của cửa hàng bán lẻ mới hơn ba mươi tệ, cũng sắp trừ hết , đến lúc nào thằng bé mới đủ tiền để mua xe đây.
“Mẹ! Con cảm thấy thời gian tắt điện của nhà chúng nên đổi một chút, tình hình của cả, em tư và con giống . Có câu đúng, chim yếu thì bay , con thông minh như cả, tố chất thiên tài như em tư, nếu con cố gắng thì sẽ khác đuổi kịp mất!”
DTV
Triệu Trân Trân trầm tư, ngờ Kiến Quốc một ngữ khí phục mà nhận thức rõ ràng về bản như . Cô vỗ vai con trai : “Nhị Bảo, con cũng đúng, cũng là một con chim yếu. Lúc còn nhỏ học xong tiểu học nghỉ học , lúc lớn như các con vốn dĩ hiểu ý nghĩa của việc học hành. Mấy năm gần đây cũng mới bắt đầu học hành, nhưng các con xem, học lớp tại chức ban đêm cũng nhanh là nghiệp , thể lấy chứng nhận nghiệp đại học. Thế nên các con xem, chim yếu bay cũng đó thôi!”
Không đợi Vương Kiến Quốc phản bác, cô hỏi tiếp: “Nhị Bảo, con thật với , nếu hôm thức đêm thì hôm lúc học lớp thấy buồn ngủ ?”
Kiến Quốc do dự một lát gật gật đầu.