Vương Văn Quảng tiến lên bế lấy con gái, thơm má cô bé : “Ôi, mấy ngày gặp mà Đường Đường giỏi quá, gọi cha !”
Đường Đường đang khen cô bé nên vui vẻ lúc lắc cái đầu nhỏ.
“Ngọc Hoa, em ngoài mua ít thịt, thêm cả váng sữa đậu nành với đậu phộng. Hôm nay trời , ngoài nữa, trời lạnh ở nhà uống vài bát rượu nóng!” Nói xong lấy tờ năm tệ từ trong túi đưa cho Vương Ngọc Hoa.
Vương Ngọc Hoa vui vẻ nhận tiền dắt con ngoài.
Triệu Truyền Hà là cái gì cũng nghĩ kỹ, Triệu Trân Trân khó khăn lắm mới đưa xưởng bông nhà nước. Ở trong xưởng thì hơn ở nhà nhiều, ăn ở , chỉ là công việc ở tổ vận chuyển hàng hóa mệt nên nhanh thấy chán. Hơn nữa còn xúi giục, lấy vài thứ là chạy mất. Quay về nông thì càng khổ, ba ngày cũng chắc một ngày công, đến mùa thu hoạch thì còn đủ khẩu phần ăn. bán rượu thì khác, đầu tiên là mệt, thu tiền còn nhanh. Điểm là quan trọng nhất, mỗi ngày đến trưa thì kiếm hai ba mươi tệ, thực sự là quá tuyệt vời.
Sau khi tiền thì ánh mắt của nhiều cũng khác, ví dụ như Vương Ngọc Hoa, thì ưa còn béo, dựa sự giàu của nhà đẻ mà đối xử với gì. Hơn nữa còn lười, cũng như chịu ngoài việc, việc trong nhà cũng .
bây giờ thì khác , thứ nhất là dám mặt lạnh với , hai nữa là bảo cô cái gì thì cái đó.
DTV
Triệu Truyền Hà mở một chai rượu, ngân nga câu hát hâm rượu, trong lòng vô cùng thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-885.html.]
“Chú ba, ông nội bảo chú về nhà một chuyến!” Hậu Tân gọi từ ngoài sân, cũng nhà mà xong thì luôn.
Triệu Truyền Hà hài lòng nhíu mày, nhưng cũng thể buông đũa xuống.
Lúc đầu bán rượu đều là bán hàng tích trữ trong hầm của cha . Sau khi bán hết hơn bốn mươi hũ rượu, tìm cả với hai mua với giá một tệ. Triệu Truyền Sơn và Triệu Truyền Hải lúc đầu đồng ý, cảm thấy một tệ đủ tiền vốn. Rượu ngũ cốc một cân rưỡi lương thực mới nửa cân rượu, hạt cao lương đáng tiền nhưng nấu rượu chỉ cần kỹ thuật mà còn cần thể lực. Rượu của nhà họ Triệu giờ ông Triệu và Triệu Truyền Hà cần bỏ công sức , đều là do Triệu Truyền Sơn và Triệu Truyền Hải cùng . Tính toán một hồi thì thấy một tệ quá rẻ, mà còn tính tiền mua bình, nên giá cả từ một tệ lên một tệ hai. Sau mùa thu hoạch năm nay tăng lên một tệ rưỡi.
Lúc đó Triệu Truyền Hà vô cùng tức giận, giá bán của thị trường là một tệ rưỡi, nếu như thì kiếm cái gì? Không những kiếm cắc nào mà còn tốn tiền vận chuyển, thế nên lúc đó luôn là mua rượu của bọn họ nữa. Nhà nào trong thôn cũng nấu rượu, nên nhà ai mà chẳng đến hai, ba mươi hũ rượu cơ chứ?
mà ngờ là đều đòi giá một tệ rưỡi.
Vốn dĩ Triệu Truyền Hà cho rằng đó là bởi vì lớn Triệu Truyền Sơn bây giờ là đại đội trưởng của đội sản xuất, trong thôn ai dám đắc tội nên mới giá cao. ngờ đến thôn bên cạnh mua rượu, giá cũng là một tệ rưỡi, thậm chí còn đòi đến hai, ba tệ. Khi rượu của hợp tác xã mua bán chỉ sáu hào một cân thì một còn mắng một trận, là rượu pha đó thì mà sánh với rượu ngũ cốc chính thống?
Lúc đó mới lẽ giá mà định vấn đề. Để định một con cho bản , đặc biệt lên huyện mua một cân rượu giá sáu hào. Rượu ở nhà lúc nào cũng sẵn, uống hết, đây là đầu tiên uống loại rượu , ngờ khó uống đến thế!
Loại rượu đúng là đáng sáu hào một cân.