Cũng may hai năm trôi nhanh chóng, hai thể thuận lợi lấy bằng thạc sĩ.
Vương Kiến Dân mở mắt gương mặt tươi của Ngô Thiên Nguyệt, cô đeo một chiếc tạp dề và còn vương mùi của món thịt bò hầm.
Kiến Dân xoay dậy, duỗi cánh tay ngăn cô : “Thiên Nguyệt, em ngủ thêm một chút nữa?”
Tối hôm qua hai ở phòng thí nghiệm, muộn mới trở về nhà.
Ngô Thiên Nguyệt hôn lên trán : “Kiến Dân , hôm nay trời nắng to, em dậy sớm chợ phiên ở gần đây. Ở ngoài nhiều lắm, bọn ăn cơm xong ngoài dạo ?”
Vương Kiến Dân gật gật đầu, thoắt cái mà đến Mỹ hai năm . Cậu và Ngô Thiên Nguyệt đều khao khát tiếp thu kiến thức mới, ngày nào cũng học học từ sáng tới tối. Đến cuối tuần cũng nghỉ ngơi, hoặc là ở phòng thí nghiệm tăng ca, hoặc là hai sẽ hẹn thư viện sách. Hai cứ yên lặng học hành, khi nào đói thì cùng ăn cơm, như qua một ngày bình thường mà vô cùng lãng mạn của họ .
“Thịt bò thật là mềm, Thiên Nguyệt, vất vả cho em !”
Ngô Thiên Nguyệt với Kiến Dân, múc cho một bát canh như tình cờ mà : “Kiến Dân, hôm qua giáo sư Smith hỏi ý kiến em, cô bây giờ phòng thí nghiệm cần , nếu như thể chính thức tham gia…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-948.html.]
Không đợi cô hết, Vương Kiến Dân ăn xong nửa bát canh thịt bò đặt lên bàn, nhíu mày : “Thiên Nguyệt, em đừng quên chúng là du học sinh chính phủ trợ cấp, là đất nước nuôi dưỡng chúng , khi học xong thì cần trở về báo đáp Tổ Quốc!”
Đạo lý đơn giản đương nhiên Ngô Thiên Nguyệt thể hiểu , nhưng khi nước ngoài cô từng nghĩ bản là một xuất từ vùng núi một ngày học hỏi từ những thầy đẳng cấp thế giới. Hơn nữa cô còn là học trò đáng tự hào của thầy, bây giờ cô cơ hội gia nhập đội ngũ giảng viên tiếng. Dự án nghiên cứu là công nghệ tiên tiến của thế giới, nếu như dự án thành công thì tin rằng tên tuổi của cô sẽ càng nhiều ghi nhớ.
Điều quả thực sức hút lớn đối với cô, hơn nữa quan trọng nhất là bây giờ cô thật lòng thích dự án .
Bên đôi mắt phân rõ trắng đen trái của Ngô Thiên Nguyệt thâm quầng, cô cắn cắn môi : “Kiến Dân, em quên chúng là du học sinh chính phủ trợ cấp. cô Alice cần ký hợp đồng công việc quá lâu, chỉ cần trong hai năm thôi, hai năm dự án cũng gần như thành , đến lúc đó em về nước ?
Vương Kiến Dân lập tức trả lời cô, thấy cả đĩa thức ăn mặt cô còn động đũa, : “Thiên Nguyệt, em gầy quá, ăn nhiều lên , khi ăn xong chúng sẽ dạo. Em ? Hay là chúng bờ biển nhé?”
Trong lòng Ngô Thiên Nguyệt thất vọng, cô miễn cưỡng : “Được, chúng ăn hết đồ ăn , nhưng đừng quá xa, đến công viên gần đây !”
Ăn xong bữa sáng, Vương Kiến Dân và Ngô Thiên Nguyệt mặc áo khoác ngoài.
DTV
Ngô Thiên Nguyệt ở Mỹ chỉ vì gia nhập đội thí nghiệm của các giảng viên, mà còn vì đãi ngộ ở hậu hĩnh. Thứ nhất là mức lương hàng năm của cô thể lên đến một trăm nghìn đô la Mỹ, đổi sang nhân dân tệ thì cũng coi như khá nhiều. Ở trong nước dù thế nào cũng kiếm khoản tiền thế , chỉ hưởng lương cơ bản thôi. Sau khi lấy bằng thì cô và Vương Kiến Dân chuyển khỏi ký túc của trường. Chỗ ở hiện tại là giảng viên Alice mượn cho họ, nhưng nếu cô ở việc thì ngôi nhà vườn xinh sẽ tên của cô .
Phần đất của căn nhà bao gồm một mẫu đất, một tòa nhà hai tầng tách riêng, đằng còn vườn hoa, phía là bãi cỏ. Mà chỉ bên ngoài đẽ, cơ sở hạ tầng bên trong phòng cũng vô cùng tân tiến, mùa hè điều hòa, mùa đông máy sưởi.