Kiến Minh bật thả cô bé xuống.
Sau khi dán tờ giấy màu cuối cùng lên, Kiến Xương ở một bên nháy mắt với em gái : “Đường Đường, tư của em dẫn về một chị gái vô cùng xinh , em thấy ?”
Đường Đường tư, dáng vẻ bỗng chốc tỉnh ngộ, chẳng trách tư thông suốt thì là vì hẹn hò ! Cô bé cũng nháy mặt với ba, chạy trong bếp.
Để chuẩn cho bữa tiệc sinh nhật của con gái, Vương Văn Quảng mời một đầu bếp thuộc đến nhà giúp đỡ. Khi Triệu Trân Trân tan , nhiều món ăn gần như thành . bình thường thời gian xuống bếp của cô nhiều, hôm nay đặc biệt về sớm, thấy tôm tươi nên định món tôm sốt chua ngọt cho con gái.
Mẹ chồng đích tay, Ngô Thiên Nguyệt và những khác đương nhiên cũng đều qua đó giúp đỡ.
Vốn dĩ phòng bếp trong nhà lớn, điều sáu bảy một lúc cũng chút chật chội. Đường Đường thấy chị dâu cả và đang bóc tôm, chị dâu hai đang bế cháu trai mũm mĩm , chị dâu ba và một chị gái xinh đang nhặt rau. Sau khi chào hỏi từng một, cuối cùng cô bé chỉ Lưu Ngọc Linh nhưng vẫn cố ý hỏi: “Mẹ ơi, đây là ai ạ?”
Triệu Trân Trân đầu vui vẻ mỉm .
Cô hơn bốn mươi tuổi, mặt khó tránh khỏi dấu hiệu của tuổi tác nhưng vẫn xinh , đặc biệt là khí chất lạnh lùng tinh , cho khác một loại cảm giác giống như kim loại hiếm thấy. Cho dù ở mặt mấy cô con dâu xinh , cũng hề thua kém.
Dù cũng là lãnh đạo của một thành phố, phong thái đại tướng , các cô gái bình thường thể sánh bằng.
Trước đây, các loại điều kiện cho phép, cô luôn sợ ảnh hưởng đến gia đình và bản . Giờ chính sách đổi, bầu khí xã hội cũng đổi, Triệu Trân Trân càng coi trọng việc ăn mặc của bản hơn bao giờ hết. Lò sưởi trong nhà nóng, cô cởi bỏ chiếc áo khoác màu xám khói, mặc một chiếc áo len len màu trắng nhạt, kiểu vặn xoắn đơn giản. Bên mặc một chiếc quần len kẻ sọc, ống quần rộng rãi, trông thời trang và phương Tây. Nếu chỉ vẻ ngoài của cô, ai thể đoán rằng cô hóa là một thị trưởng nữ nổi tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-973-hoan-toan-van.html.]
“Đường Đường, chị là bạn gái của tư con!”
Đường Đường trịnh trọng đầu , : “Chào chị tư!”
Lưu Ngọc Linh cũng nghiệp lớp thiếu niên của đại học Bắc Kinh, muộn hơn Kiến Minh một lớp, nhưng điểm khác biệt là cô phân công đến viện nghiên cứu khi lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ trong trường. Hai họ thậm chí còn mất ít thời gian hơn để thiết. Tính cách của cô hướng nội, Đường Đường gọi với danh xưng thì cảm thấy hổ.
Cao Minh Minh khẽ : “Đường Đường, nghỉ đông em chơi? Chị và ba của em định đến Đông Bắc trượt tuyết, em ?”
Đường Đường do dự một chút lắc đầu, ở Bình Thành lạnh, cô bé thích đến những nơi quá lạnh, ngoài quấn như thể một viên trôi nước lớn. Mặc dù bây giờ cô bé béo, nhưng mặc quá nhiều quần áo mùa đông, chiếc áo khoác ngoài cùng tạo hiệu ứng cồng kềnh, điều khiến cô bé chút thích. Hơn nữa, cô bé cảm thấy trượt tuyết gì thú vị. Năm ngoái, cha đưa cô bé đến một khu trượt tuyết ở ngoại ô Bình Thành, cô bé liên tục lộn nhào nhiều mới nắm vững những điểm động tác cơ bản. Sau khi trở về, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì lạnh, mấy ngày mới biến mất.
Điều quan trọng nhất là ba và chị ba mới kết hôn đó lâu, cô bé thể để bóng đèn!
“Chị ba, em , Đông Bắc lạnh lắm, em với hai cũng bàn , sẽ Tam Á!”
Cao Mẫn mỉm gật đầu : “ , vốn dĩ đây là kế hoạch của năm ngoái, ngờ Tiểu Hộ đến báo cáo , năm nay nhất định bù. Chị bạn bè , bây giờ tới Tam Á thoải mái, nhiều tư nhân mở nhà khách, còn tỉ mỉ hơn nhà hàng quốc doanh!”
Ngô Thiên Nguyệt khéo léo bóc xong gân tôm cuối cùng, cũng : “Mùa đông đến Tam Á phơi nắng quả thực tệ.”
DTV
Đường Đường đảo đảo đôi mắt tròn xoe : “Chị cả, chị và cả qua tết cũng nghỉ, là cùng !”