Đứa trẻ đội mũ, khuôn mặt lộ ngoài càng thêm mũm mĩm, đôi mắt sáng lấp lánh, khi thì phát sáng, như thể thấy thứ gì đó. . . đáng yêu? Hứa Vân Thâm cũng tại , đột nhiên thả lỏng, hỏi: "Là em cứu ?”
“Anh đừng , dậy uống chút nước ?”
Hứa Lê gọi Đại Hùng: "Đại Hùng giúp em đỡ dậy ?”
“Không vấn đề.”
Với sức lực của Đại Hùng, việc đỡ Hứa Vân Thâm dậy là chuyện để như trở bàn tay.
Hứa Lê bưng một cốc nước ấm từ trong gian , thấy Hứa Vân Thâm sức, cô kiên nhẫn đút cho . Uống nửa cốc nước, cơn đau ở cổ họng của tHứa Vân Thâm cũng giảm bớt, Hứa Lê, mắt chớp. Đại Hùng ở bên cạnh hiểu cảm thấy thừa thãi.
Anh sờ đầu , hỏi Hứa Lê: "Anh bưng cháo cho nhé?”
"Ừm ừm.”
Hứa Lê gật đầu.
Hứa Vân Thâm Đại Hùng, giơ tay lên, chạm mặt Hứa Lê.
Hứa Lê: ". . .”
Cô đầy dấu chấm hỏi, Hứa Vân Thâm đang gì. Chỉ Hứa Vân Thâm là thực sự yên tâm.
Ấm áp, mềm mại.
"Cảm ơn em cứu .”
Hứa Vân Thâm cụp mắt xuống: " còn tưởng sắp c.h.ế.t ở đó .”
“Không cần cảm ơn, em cũng tình cờ phát hiện ở đó thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-vao-vai-nu-phu-o-mat-the/100.html.]
Hứa Lê thấy Hứa Vân Thâm buồn bã, bỏ qua sự bối rối nãy, cô tự giới thiệu: "Em tên là Hứa Lê, những bên ngoài đều là đồng đội của em, là họ giúp em đưa về, còn giúp tắm rửa quần áo. chân gãy , dưỡng một thời gian, gần đây chỉ thể xe lăn thôi.”
"Còn sống là .”
Hứa Vân Thâm vẻ để ý đến vết thương ở chân , cũng giới thiệu bản : "Anh tên là Hứa Vân Thâm.”
Thái độ khiến Hứa Lê thở phào nhẹ nhõm, thể thoáng hơn thì hơn là tự trách đúng ?
Đại Hùng nhanh chóng bưng cháo , cháo là cháo trắng, Hứa Lê nấu ở nhà đó, chỉ lấy để nguội một chút, bây giờ vặn còn nóng nữa, ban đầu Hứa Lê nghĩ Hứa Vân Thâm sốt cao sẽ thoải mái, thể để Đại Hùng đút cho nhưng nhất quyết tự ăn, Hứa Lê đành lấy một chiếc bàn nhỏ giường. Đại Hùng nhịn hỏi: "Trong gian của em còn những thứ kỳ lạ gì nữa ?”
"He he he.”
Hứa Lê sờ mũi, tủm tỉm. Đại Hùng chỉ cảm thán một câu, thấy Hứa Vân Thâm tự thì quan tâm nữa, đẩy Hứa Lê: "Không vẫn bàn bạc xong ? Chúng ngoài ?”
"Được.”
Hứa Lê gật đầu, cô Hứa Vân Thâm: "Vậy lát nữa em sẽ đến thăm , nước cũng để ở đây , chuyện gì thì cứ gọi, chúng ở ngay bên ngoài.”
“Được.”
Hứa Vân Thâm gật đầu, ngoan ngoãn. Hứa Lê hiểu thấy ngoan.
Cô nhảy xuống giường, chạy ngoài, lúc cô thì âm thanh đều biến mất, khi ngoài thì cũng đang đợi cô, cô ngượng ngùng: "Đội trưởng, em xong , , em tiếp tục .”
Từ Dần để ý đến sự nhảy nhót thỉnh thoảng của Hứa Lê, huống hồ nhiệm vụ thực sự phiền phức.
Hôm qua chỉ nhiệm vụ mới họ , hôm nay xong nội dung nhiệm vụ thì thực sự thấy khó khăn.
cho dù cấp đặc biệt dặn dò, cũng sẽ rõ ràng với Hứa Lê, huống hồ cấp cũng đặc biệt nhấn mạnh nhất định rõ nguy hiểm với Hứa Lê.