Hứa Lê thích những lời xã giao vô nghĩa như thế , huống hồ ấn tượng của cô về Nước M cũng chỉ , cô sang mấy dị năng giả cấp năm đang bên cạnh, lập tức mặt tiếp lời đầu căn cứ 1. Hai trăm , chắc chắn giỏi ngoại giao. Người đầu căn cứ 1 thấy , cũng hiểu rằng Hứa Lê thích tầng bốc xã giao, tiếc nuối hy vọng kế hoạch của thể thành công. Đợi hơn mười phút, thấy bên cạnh mấy trai và thanh niên trai đến, cuối cùng ông cũng nở nụ . Ông võ tay: "Cô Hứa Lê, hôm nay nhờ cô giải quyết hai con thây ma cấp bảy, để bày tỏ lòng cảm ơn, đặc biệt chuẩn quà cho cô.”
Hứa Lê đang thì thầm với Hứa Vân Thâm rằng đồ ăn ở đây ngon bằng Hứa Vân Thâm nấu, đột nhiên thấy gọi , cô vô thức ngẩng đầu thì thấy bốn đàn ông về phía . Không, còn thể gọi là đàn ông , trong đó một chỉ mười sáu mười bảy tuổi, trông còn thành niên. Mười sáu mười bảy tuổi, tóc vàng mắt xanh trông giống như một hoàng tử nhỏ.
Hai mươi hai mươi mốt tuổi, mặc đồ thường phục, nụ rạng rỡ như ánh nắng.
Hai mươi bảy hai tám tuổi, đôi mắt xanh lục đặc biệt dịu dàng.
Còn một ngoài ba mươi, chín chắn đĩnh đạc, đeo kính, toát lên vẻ cấm dục.
Bốn , bốn phong cách.
Có thể là bao gồm những kiểu mà phụ nữ ở lứa tuổi thích.
Hơn nữa rằng, bốn đều trai.
Lúc Hứa Lê bằng ánh mắt thâm tình vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-vao-vai-nu-phu-o-mat-the/339.html.]
Miếng bít tết nĩa của Hứa Lê suýt rơi xuống, cô tin đầu căn cứ 1: "Ông đang gì ?”
“Đây đều là những chọn, cô yên tâm, họ đều sạch sẽ.”
Người đầu căn cứ 1 sảng khoái: "Anh hùng thì với mỹ nhân chứ, mặc dù bên cạnh cô bầu bạn nhưng thêm vài nữa cũng , nếu cô thích, đến lúc đó cô cứ mang là , nếu cô thích, lúc cô cũng thể để họ , sẽ để họ gây phiền phức cho cô.”
Hứa Lê suýt nữa thì sặc. Nói thật, bây giờ đúng là kẻ mạnh vua.
Cũng ít nam nữ dựa kẻ mạnh để sinh tồn. Kiếp Hứa Lê thấy nhiều, thậm chí nhiều dựa cô nhưng kiếp cô tiếp xúc với chính quyền nhiều hơn, bình thường giao tiếp cũng chủ yếu là nhân viên chính quyền nên ai đến gần, cô nhất thời cũng quên mất chuyện .”
Không cần .”
Hứa Lê hứng thú với những chuyện . Cậu thiếu niên nhỏ tuổi nhất , nước mắt như trào , tủi : "Chị Hứa Lê, là chúng em ở chỗ nào ? Em. . . đây từng theo ai, thật sự sạch sẽ, chị đừng ghét bỏ em ?”
Tiếng Hoa của thiếu niên còn ngượng ngùng, tiến lên vài bước, nắm tay Hứa Lê nhưng dám: "Cầu xin chị, hãy mang em , em tranh với vị , em chỉ cần lặng lẽ chị là đủ.”
Hứa Lê: ". . .”
Có một loại cảm giác như từng xem phim truyền hình nào đó. Tất nhiên, trong những bộ phim truyền hình đó, thường thì hình tượng của cô là một đàn ông, còn chuyện hẳn là một đóa hoa nhỏ nhắn xinh xắn.
Khi Hứa Lê đang đau đầu, cô để ý thấy ánh mắt của Hứa Vân Thâm bên cạnh tối sầm . Là đàn ông, Hứa Vân Thâm đương nhiên thể dã tâm của mấy .