07.
Thấy , Khương Hải Dương lập tức hạ giọng van xin : "Phồn Chi, em   giải thích,   như em nghĩ . Tất cả đều là do Quan Lâm , là cô  mạo danh em,  liên quan gì đến . Em đừng đưa   đồn công an,  khó khăn lắm mới thi đậu đại học, mới thoát khỏi cái xó xỉnh quái quỷ đó..."
Lời  của   khiến Quan Lâm bên cạnh nổi giận.
Cô  gào lên: "Khương Hải Dương,   cái gì thế? Giờ  bắt đầu trốn tránh trách nhiệm ? Rõ ràng  chuyện đều do  nghĩ , ban đầu cũng là  dụ  lên giường!"
Có lẽ sợ   tù, hai  họ bắt đầu cắn xé lẫn , tranh  xin  , mong  tha thứ.
 bình thản  họ: "Tha cho các  cũng , nhưng các  lấy trộm tiền trợ cấp tử tuất của bố , đó là thứ bố  đánh đổi bằng mạng sống, ..."
"Tiền   tiêu!" Quan Lâm lập tức hiểu ý, lấy từ trong túi  một xấp tiền: "Trả  hết cho cô đây!"
Khương Hải Dương cũng  chịu thua, lôi  nửa còn : "Chi Chi,   động  đồng nào,  tình cảm ngày xưa, tha cho  nhé."
 nhận tiền, kiểm đếm cẩn thận  mỉm : "Được,  tha thứ cho việc các  mạo danh nhận tiền trợ cấp tử tuất."
Niềm vui của họ  kịp kéo dài một giây,  tiếp tục: "   thể tha thứ cho việc các  dùng giấy báo đại học của  để nhập học. Bác bảo vệ ơi,  ơn đưa họ tới tay các chú công an giúp cháu."
Nghe , hai  họ như trời sập.
Họ lập tức chửi rủa  thậm tệ.
 chẳng , tiền  về tay ,   quan tâm họ chửi bới thế nào.
Vào đồn công an, hai   tiếp tục đổ  cho . Khương Hải Dương đẩy hết tội lên đầu Quan Lâm, khăng khăng  vô tội.
Quan Lâm vì tội tự ý về thành phố và mạo danh nên  bắt giam, còn Khương Hải Dương  thả.
Anh  tưởng  thả  là xong chuyện, nào ngờ  khi nhà trường  tin về chuyện của  ,  thẳng thừng khai trừ và tuyên bố vĩnh viễn  nhận .
 kết cục của Khương Hải Dương thế nào cũng chẳng liên quan đến  nữa. Một tuần ,  nhập ngũ.
Cuối năm đó, nhà nước ban hành chính sách cho phép tất thanh niên hạ hương  về thành phố.
Nhiều   thư báo tin vui  cho . Nhìn những lá thư,  bỗng nghĩ, liệu Quan Lâm trong tù  hối hận ? Chỉ cần kiên trì thêm nửa năm là cô   thể trở về,  mà  lời xúi giục của Khương Hải Dương để  hủy hoại cả đời.
 chăm chỉ huấn luyện trong quân đội, năm  thi đậu  trường quân sự.
Sau đó thăng tiến  ngừng, trở thành một nữ ngoại giao xuất sắc.
Khi chuẩn   công tác nước ngoài, Chung Mạn liên lạc báo tin các bạn thanh niên tri thức ngày xưa  tiễn .
 vui vẻ nhận lời.
Ai nấy đều sống .
Năm thứ hai về thành phố, Chung Mạn tham gia thi đại học, thi đậu  một trường đại học , giờ là giáo viên cấp ba xuất sắc. 
Những  khác    chủ doanh nghiệp,   thành diễn viên.
Trong bữa ăn, ai đó nhắc Quan Lâm   tù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ve-nhung-nam-80-va-mat-tra-nam-tien-nu/chuong-5.html.]
Nghe  cô   đổi  nhiều,  khi  tù tinh thần   định,  gia đình gả cho một lão nông dốt nát ở quê.
Lúc  cô  là  khao khát thoát khỏi nông thôn nhất, cuối cùng vẫn  về nơi đó.
Nhắc tới Quan Lâm,    nhớ tới Khương Hải Dương.
Sau năm đó,  ai  Khương Hải Dương   , như bốc  khỏi mặt đất.
Kết thúc bữa tiệc, trợ lý đến đón .
Mọi  tiễn   cửa. Khi lên xe, một kẻ ăn mày đang dựa  cửa xe .
Trợ lý bước tới yêu cầu   chỗ khác. Tên ăn mày  dậy, định vòi tiền.
" chắn xe cô cái gì chứ? Rõ ràng là xe cô đụng  ?"
Nhìn thấy nhóm chúng ,  đột nhiên giật .
Chưa đầy vài giây,  biến mất  dấu vết.
 dù chạy nhanh đến ,   vẫn nhận .
Chung Mạn tròn mắt: "Đó là Khương Hải Dương đấy ? Sao   thành  thế ?"
Nói xong tất cả đều  .
Ai cũng   từng yêu Khương Hải Dương đến điên cuồng. Dù    bao chuyện tổn thương , họ vẫn nghĩ  sẽ mềm lòng  hình ảnh Khương Hải Dương như .
 phản ứng của  khiến tất cả bất ngờ.  như  nhận   , ôm từng   lên xe.
Thực   Khương Hải Dương như , lòng  cũng  chút bùi ngùi.
Lần đầu gặp  ,  mặc chiếc áo sơ mi xám bạc màu, miệng  ngừng  về văn hóa.
Kể cả khi hạ hương,   vẫn là  thanh cao,  đẽ nhất.
Ai cũng nghĩ  sẽ thành công nhất.  từ khi nào, tình cảm của  với   biến chất?
Phải chăng những cơn gió vùng cao nguyên ngày  qua ngày khác  bào mòn con  ?
Có lẽ sẽ   câu trả lời.
 sẽ  bao giờ rung động vì  nữa.
Khi ôm Chung Mạn, cô  thì thầm bên tai : "Chị sợ em sẽ chạy theo ."
 nheo mắt : "Làm gì  chuyện đó."
Chung Mạn thở phào nhẹ nhõm, chúc : "Chi Chi, em là  thành công nhất trong chúng . Mong em bay cao hơn nữa, đừng ngoái   phía . Và cảm ơn em năm đó  đưa chị về thành phố."
 : "Được, em sẽ  ."
Hết.