Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cả phủ nhốn nháo.
 
Nhất thời, tiếng la hét,  lóc, tuyệt vọng bao trùm cả bầu trời đêm.
 
Thị vệ ùa lên, đ-i-ê-n cuồng ch-ém đàn ch-ó dữ.
 
Thái tử chạy trối ch-ếc, nhưng chạy thế nào cũng  thoát khỏi đàn ch-ó đang nhe nanh trợn mắt.
 
Lâm Trường Chỉ cả kinh, lập tức rút kiếm xông lên, cuồng nộ ch-ém lên  mấy con ch-ó.
 
Nếu thái tử  gì bất trắc, thì  bộ Lâm gia sẽ  táng  tại đây.
 
Đàn ch-ó dữ vẫn còn công kích. Bình thường, bọn họ huấn luyện chúng nó tràn ngập sức chiến đấu, chỉ để thưởng thức dáng vẻ sợ hãi của  khác.
 
Bây giờ, đến lượt bọn họ.
 
Những con ch-ó cắn xé da thịt của thái tử, đám thị vệ ch-ém một con, những con khác  vồ lên, chiến đấu với thị vệ.
 
Không bao lâu, cả cái hậu viện  m-á-u me be bét. Mùi m-á-u quanh quẩn như địa ngục. Thẩm Ngữ Khanh  bao giờ thấy cảnh tượng ? Giữa một trời la hét, nàng vô thanh vô tức lăn  đất ngất xỉu.
 
Ta khẽ mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-xu-ly-tra-xanh-cung-ca-ca-va-hon-phu-ngu-ngoc/chuong-16.html.]
 
Không uổng công  mỗi ngày đưa y phục của thái tử cho đàn ch-ó ngửi mùi.
 
Hoàng đế nhận  tấu chương  rằng Lâm Trường Chỉ ám s-á-t thái tử  sợ tội tự s-á-t.
 
 Thẩm Ngữ Khanh vẫn khăng khăng là  vô tội:
 
“Chúng   giờ   khuyển hí….Cái gọi là khuyển hí, chính là để ch-ó đùa giỡn đám  ti tiện thôi. Chúng  tuyệt đối  thể khiến chúng nó tấn công thái tử !”
 
 quan binh điều tra phát hiện, trong phòng tối trống rỗng,     ai cả, ngược  là y phục của thái tử  giấu trong đó.
 
Thái tử còn định bảo hộ nàng ,  đứa bé trong bụng nàng  là của .
 
Thấy tình hình như thế, thị vệ rốt cuộc  nhịn nổi, lên tiếng:
 
“Thái tử điện hạ, xin ngài nghĩ kỹ, nếu nàng  vô tội thì tại  đám nô bộc đều thấy nàng  phòng tối chứa lồng ch-ó mỗi tối?”
 
“Hôm đó,   chính mắt ngài cũng thấy ư?”
 
 , tối đó, thái tử hỏi Thẩm Ngữ Khanh, nàng   phòng tối  gì.
 
Nàng  ậm  ậm ờ, hoảng hốt, đến nay cũng chẳng đưa  một lời giải thích hợp lý.