Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Tính khí của Lâm Trường Chỉ ngày càng tệ, thái tử cũng ngày càng lạnh nhạt với .
 
Dần dần, ngay cả Thẩm Ngữ Khanh cũng bắt đầu ch-ó cậy chủ mà lên mặt.
 
Nàng  cả ngày lấy cớ ho khan, kêu     nọ, giống như nàng  giày vò những tỳ nữ khác ở kiếp .
 
“Ho ho ho,   ho ch-ếc luôn ? Ch-ếc luôn đỡ việc.” Tiểu tỳ nữ bất bình  .
 
Ta chỉ  nhạt.
 
Kỹ nữ,   giỏi  sắc mặt  khác nhất ?
 
Ta đưa nước cho nàng  với khuôn mặt vô cảm. Vừa uống xong, nàng   bắt đầu bày trò khác:
 
“Muội , giúp  bưng ống nhổ  ?”
 
Nàng   bắt đầu ho dữ dội, vi khuẩn trong miệng cơ hồ sắp phun lên mặt .
 
  ,   bất động.
 
Bích Liễu  nhịn nổi nữa:
 
“Tiểu thư,    ho đến như thế,     gì?”
 
“Làm càn!”
 
Ta vỗ m-ạ-ng lên bàn,
 
“Một đứa tiện tỳ,   xem  phận của ngươi là gì mà  dám khoa tay múa chân với chủ nhân?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-xu-ly-tra-xanh-cung-ca-ca-va-hon-phu-ngu-ngoc/chuong-6.html.]
 
Bích Liễu ấm ức  mặt.
 
“Muội ….”
 
Thẩm Ngữ Khanh giãy dụa  dậy, vội vàng kéo Bích Liễu qua.
 
“Muội   tiện tỳ chính là ám chỉ  ?”
 
“Ta     chấp nhận ,  nhạo  xuất  bần tiện.”
 
“ chúng  chỉ là   thế bức bách,   chẳng qua cũng chỉ đầu thai  hơn chúng  mà thôi.”
 
“Nếu  điều kiện của , chúng  cũng  thua kém . Xin   hãy đối xử tử tế với Bích Liễu.”
 
  khẩy một tiếng, lập tức tặng nàng  một cái tát:
 
“Đừng  bộ  tịch  mặt . Theo lý luận của ngươi, hoàng thượng, thái tử cũng là do đầu thai   ?”
 
“Lời  nếu truyền  ngoài, đừng  là    phận mẫn cảm như tướng quân phu nhân, cho dù là  thường thì cũng rơi đầu!”
 
“Cái tát  để ngươi nhớ bài học, phiền ngươi tỉnh táo một chút, đừng gây tai họa cho phủ tướng quân.”
 
Thẩm Ngữ Khanh lập tức nghẹn lời, tức đến mức mặt đỏ tía tai, theo đó là một tràng ho sù sụ.
 
Lần  là ho thật.
 
Tối đó, tiếng nghị luận bên phòng Thẩm Ngữ Khanh truyền đến tai :
 
“Chỉ bằng nàng  mà đòi  thái tử phi? Nhìn cái dáng kiêu căng của nàng  kìa, nào  cảm thông như chủ nhân của chúng .”