Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 324 - 332
Cập nhật lúc: 2025-09-08 06:49:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tóm , việc Công chúa cho phép bọn họ thì bọn họ , việc Công chúa cho phép thì bọn họ cũng chẳng cần !
Tiêu Vũ dẫn xe ngựa tới đội ngũ lưu đày.
“Các ngươi là ai?” Bùi Kiêm thấy tới, kìm mà hỏi.
Tiêu Vũ lập tức đáp lời: “Quý nhân của ngươi.”
Câu khiến Bùi Kiêm ngẩn ngơ, nước mắt chực trào. Trời xanh nào , chặng đường , Bùi Kiêm trải qua bao gian truân, gánh chịu bao áp lực trong lòng. Hắn sợ rằng quyết định của là lầm lạc! thực tế chứng minh, đại sư quả nhiên lừa gạt , quý nhân thật sự xuất hiện!
“Chẳng nên xưng hô với quý nhân thế nào?” Bùi Vô Thương khẽ hỏi, ánh mắt ẩn chứa vài phần cảnh giác.
Tiêu Vũ đáp: “Khi đến nơi, các ngươi tự khắc sẽ tỏ tường. Trước tiên hãy lên xe .” Nàng Bùi Vô Thương, giọng mang theo chút thúc giục: “Sao chần chừ? Chẳng lẽ lên xe? Nếu , các ngươi cứ tự bộ hành . Nơi đây gió cát mịt mù, lớn thể gắng gượng, nhưng hài tử bé bỏng chịu nổi gian khổ ?”
Đứa hài nhi trong lòng Bùi Vô Thương mới vài tháng, đầy một tuổi, thoạt trông vẻ ngoan hiền. Đó quả là yếu huyệt của Bùi Vô Thương. Ngay lập tức, đáp lời: “Lên xe.”
Trịnh Thị lang ở bên cũng nhanh chóng bước lên xe. Sự tình đến bước đường , bọn họ vốn chẳng còn nhiều mục đích sinh tồn, càng lo đời lừa gạt chi nữa.
Tiêu Vũ dẫn đoàn đến bên ngoài Nguyệt Tuyền trấn, để bọn họ liếc một lượt.
“Đây chính là Nguyệt Tuyền trấn, chốn tập trung của những kẻ lưu đày.” Tiêu Vũ giới thiệu với họ.
Khi thấy nơi , ánh mắt đều ảm đạm vô quang. Đặc biệt là Bùi Vô Thương, trong lòng chợt dấy lên suy nghĩ: Chẳng lẽ nhi tử của cũng chỉ thể sống ở một nơi như ?
ngay đó, Tiêu Vũ tiếp lời: “Có điều, các ngươi cần ở nơi .”
Tiêu Vũ dứt lời, liền cất tiếng: “Lên đường thôi.”
Bởi đến Ninh Nam, Tiêu Vũ liền tháo bỏ mạng che mặt, chỉ còn đội chiếc đấu lạp để che chắn gió cát. Khi cơn gió lướt qua, lập tức để lộ nhan sắc tuyệt trần của nàng.
Sau khi Bùi Kiêm thấy gương mặt , sắc mặt lập tức tái nhợt còn chút huyết sắc.
“Vô Thương, ngươi thấy ?” Bùi Kiêm kinh hãi vô cùng.
Bùi Vô Thương đầu , khó nhọc gật đầu khẽ.
“Đó… đó chẳng là Công chúa ?” Bùi Kiêm run rẩy hỏi.
chẳng Công chúa băng hà ? Mới bọn họ còn xót xa than mộ phần của Công chúa mà!
“Hay đây là oan hồn của Công chúa?”
“Công chúa ‘lên đường’, chẳng lẽ dẫn dắt chúng Hoàng Tuyền lộ ?” Bùi Kiêm chẳng còn giữ chút bình tĩnh nào.
cỗ xe ngựa phi nhanh như bay, chỉ trong thoáng chốc xa. Cho dù bọn họ xuống xe cũng chẳng tìm thấy cơ hội nào. Hơn nữa, bọn họ cũng chẳng dám bày tỏ sự hoài nghi của mặt.
Chẳng mấy chốc, cỗ xe ngựa đến ốc đảo.
Tiêu Vũ liếc bên trong, lập tức thấy ốc đảo của mở rộng thêm mấy phần! Cây cối gieo trồng từ đều bén rễ sinh trưởng, hơn nữa cành lá sum suê, xanh . Chẳng những , nơi đây còn ít cây giống ươm thành một khu vườn nhỏ.
Sau khi Tiêu Vũ xuống xe, nàng liền hỏi: “Khu vườn ươm là thế nào?”
“Cái là do Khang Lâm dẫn trồng đó ạ. Hắn thể để Công chúa nhọc công ngoài mua cây giống, nên tự gây trồng một ít!” Người trông coi vườn ươm thấy Tiêu Vũ thì vui mừng khôn xiết, lập tức giải thích với nàng.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Làm . Kêu Khang Lâm đến Hộ bộ lĩnh thưởng .”
“Vâng ạ.” Người lập tức vội vã rời .
Tiêu Vũ đưa mắt những xe ngựa, cất lời: “Bùi đại nhân, Trịnh đại nhân, đến nơi , hai vị định xuống xe ?”
Sau khi Bùi Kiêm xuống xe, lòng vẫn thấp thỏm yên: “Đây rốt cuộc là nơi nào?”
“Chẳng lẽ nơi … là Địa phủ đó chứ?” Bùi Kiêm ngờ vực hỏi.
Tiêu Vũ liền cau mày, : “Bùi Kiêm, ngươi cũng ít kinh thư thánh hiền, chẳng lẽ hiểu chân lý ‘bậc sĩ nhân bàn chuyện yêu ma quỷ quái’ ?”
Nói đoạn, Tiêu Vũ lập tức vén đấu lạp của lên.
“Công… Công chúa! Quả nhiên là Công chúa thật ! Công chúa vẫn còn tại thế ?” Bùi Kiêm kinh ngạc hỏi.
Tiêu Vũ hỏi ngược : “Ngươi tận mắt thấy c.h.ế.t ?”
“Mộ phần… mộ phần…”
“Đó chỉ là y quan trủng, dùng để lừa gạt những kẻ ngu thôi.” Tiêu Vũ khẽ hừ lạnh một tiếng. Nàng cũng cảm thấy cái mộ thật chướng mắt, nhưng nghĩ đến việc nó thể lừa gạt một , khiến đời tin rằng nàng thật sự băng hà, Tiêu Vũ liền chẳng còn để tâm nữa.
Bùi Kiêm thấy lời ‘lừa gạt kẻ ngu ’ thì sắc mặt lập tức đỏ bừng. Chẳng lẽ Công chúa đang ám chỉ ?
Tiêu Vũ cất lời: “Đi tìm Tạ Vân Thịnh tới đây. Bảo Tạ Vân Thịnh an bài cho những , tiện thể giải thích tình hình cho họ.”
Chương 325:
Tiêu Vũ dứt lời, liền chỉ Ngọc Tần: “Ngươi theo .”
Những thuộc Lại bộ cùng gia quyến của họ lúc sang , vẻ mặt hoang mang, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy .
Tiểu Lâm Tử thấy những , liền tủm tỉm : “Cứ thuận theo tự nhiên , phúc khí của các ngươi còn ở phía !”
Tiêu Vũ dẫn theo Ngọc Tần về phía nội điện.
Nội điện chính là tẩm điện của hai vị nương nương.
Trời về chiều, Dung Phi và Tô Lệ Nương cũng chuyện gì , vì lúc bọn họ tụ họp một chỗ hàn huyên. Thấy cửa khẽ động, đẩy , hai liền lập tức đưa mắt ngoài.
“Công chúa?” Dung Phi và Tô Lệ Nương mừng rỡ khôn xiết.
“Công chúa, trở về!”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Ta trở về .”
Dứt lời, Tiêu Vũ liền sang một bên, để lộ Ngọc Tần đang lưng nàng.
Ba vị nương nương nào ngờ ngày hội ngộ ở nơi hẻo lánh như , khí nhất thời phần trầm mặc.
Một hồi lâu , Ngọc Tần mới bừng tỉnh. Quả nhiên Công chúa lừa nàng, Dung Phi và Lệ Phi đều tề tựu tại đây!
Ngọc Tần liền lập tức quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Dung Phi nương nương, cùng Lệ Phi nương nương.”
Tô Lệ Nương khẽ hừ lạnh một tiếng: “Đừng gọi là Lệ Phi, cứ gọi thẳng tên là Tô Lệ Nương là . Về phần nàng ư? Ngươi cứ nên gọi nàng là Dung Phi ! Dù thì nàng vẫn còn để tâm đến phận phi tử .”
Trong phút chốc, Ngọc Tần xoay sở .
Dung Phi đưa tay ngăn Ngọc Tần : “Ngọc Tần, nay vong quốc, ngươi thấy bọn cũng chẳng cần hành lễ nữa, chúng đều ở chung cảnh ngộ.”
“Ta trong hoàng cung ngươi chịu ít ấm ức, quả là khó khăn cho ngươi .” Dung Phi đau lòng Ngọc Tần.
Tiêu Vũ ung dung cất lời: “Ta đưa về đây, cũng giao phó cho các ngươi! Ta bận rộn nhiều ngày nay thấm mệt, xin phép cáo lui nghỉ ngơi .”
Tô Lệ Nương hỏi: “Công chúa, dùng gì? Nô tỳ sẽ chuẩn cho .”
Tiêu Vũ đáp: “Thôi , chẳng cần .”
Tiêu Vũ trở về phòng, xoay tiến gian riêng của nàng.
Trên đường , cơ hội để nàng tiến gian nhiều nhặn gì, mới đặt chân , trung rơi xuống một đống tạp vật.
Tiêu Vũ khẽ nghiêng đầu , thì là một đám phân chim rơi trúng vai nàng. Sắc mặt nàng lập tức tối sầm .
Nàng ngẩng đầu lên, một đàn chim lớn đang bay lượn phía , chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi con .
Có lẽ vì vô loài chim sinh sôi nảy nở trong gian mà , nên vốn dĩ chúng chẳng hề e dè con !
Thì , tốc độ sinh sản của đàn chim trong gian cũng trở nên mau chóng hơn bao giờ hết.
là nàng nuôi chim trong gian, nhưng cũng thể tự dưng xuất hiện một lượng chim khổng lồ như !
Đương nhiên, còn một khả năng khác chính là trong gian của nàng tự sinh vài loài chim mới. Dẫu lúc trong gian của nàng cũng từng tự xuất hiện bọ hung .
Thế nhưng, những vấn đề đều chẳng đáng bận tâm, quan trọng là lũ chim bay lượn khắp nơi! Nếu nàng nhanh chóng giải quyết chúng, mỗi gian, nàng ắt che ô che dù !
Ngoài chim chóc, Tiêu Vũ thử khu vực nàng dành riêng để chăn nuôi lợn rừng.
Chẳng cần nhắc đến, tộc đàn lợn rừng cũng ngày càng cường thịnh.
Nhìn những con lợn rừng đang kêu ụt ụt , Tiêu Vũ lập tức cảm thấy gian của còn là một gian hàng đầu khí thế cao cấp như thuở ban đầu, bây giờ quả thực chẳng khác gì một trại chăn nuôi gia súc khổng lồ!
Song le, so với những điều , Tiêu Vũ cảm thấy lúc nàng cần gấp gáp tắm gội xiêm y hơn cả.
Trong gian nước ấm, Tiêu Vũ đành trở bên ngoài, sai Thước Nhi đun nước nóng.
“Kìa, Công chúa, xiêm y của vấy bẩn thứ gì ?” Thước Nhi thấy y phục Tiêu Vũ bẩn thì khỏi ngạc nhiên.
Tiêu Vũ mặt cảm xúc đáp: “Chất thải của chim.”
Thước Nhi chỉ cho rằng Tiêu Vũ vô tình vấy bẩn bên ngoài.
Nàng vội vàng : “Vậy nô tỳ xin giặt y phục cho .”
Tiêu Vũ Thước Nhi, cất tiếng: “Chờ một chút.”
Thước Nhi nghi hoặc về phía Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ lấy một ít kẹo sữa thỏ trắng: “Ngươi cứ nhận lấy mà dùng .”
Thước Nhi thích các loại kẹo nhỏ mứt hoa quả như , việc đối với Tiêu Vũ mà chẳng tốn chút công sức nào, nhưng thể khiến Thước Nhi vui vẻ, cớ gì ?
Nếu là những khác theo nàng, nàng thể vẽ vời công danh hão huyền, nhưng như Thước Nhi chỉ một cuộc sống yên , Tiêu Vũ cũng chỉ thể chăm lo cuộc sống hằng ngày của nàng hơn.
Chương 326:
Thước Nhi hân hoan nhảy nhót: “Công chúa! Người đối xử với nô tỳ thật quá !”
Gà Mái Leo Núi
Tiêu Vũ mỉm Thước Nhi: “Đi .”
Tiêu Vũ dùng chút điểm tâm tạm nghỉ một lát, đó nàng mới tới nơi vắng vẻ ít qua để dạo.
Tiêu Vũ nảy ý định, cánh chim rộn ràng vỗ, giữa hư lập tức thêm vô loài chim bay tới.
Những con chim đột ngột rời khỏi gian xuân ý tràn trề, bỗng chốc đối diện với hoang mạc rộng lớn, chúng khỏi ngỡ ngàng.
Chúng bay lượn trung vài vòng bay về phía ốc đảo.
Tiêu Vũ chẳng hề lo lắng những con chim tìm đường đến ốc đảo.
Chưa kể lượng khổng lồ, cho dù mất mát đôi ba cá thể cũng chẳng chuyện gì to tát. Vạn vật hữu linh tự lối riêng. Ví dụ như hạt giống cỏ cây sẽ vươn trỗi dậy, chim thú sẽ theo bản năng tìm đến ốc đảo suối nguồn. Đó chính là bản năng của sinh mệnh.
Sau khi Tiêu Vũ thả chim , nàng liền đến thị sát lò nung ở rìa ốc đảo. Lưu Ngõa đang xắn tay áo, hừng hực khí thế việc ngừng nghỉ.
Nhìn thấy Tiêu Vũ tới, ông vội vã tiến đến: “Công chúa, trở về !”
Chuyện Công chúa rời căn cứ, trong căn cứ ốc đảo đều .
Lúc Lưu Ngõa thấy Tiêu Vũ thì mừng rỡ khôn xiết.
Tiêu Vũ hỏi: “Trở về , lò gạch tiến độ đến ?”
“Nay chính thức sản xuất. Công chúa, cứ yên tâm, chúng ở đây, chúng sẽ chẳng còn mua ngói từ bên ngoài nữa!” Lưu Ngõa với đầy lòng tin đáp lời.
“Vả , bây giờ chúng chỉ sản xuất ngói mà còn thể sản xuất cả gốm sứ nữa.” Lưu Ngõa bổ sung.
Tuy sản phẩm tạo chẳng tinh xảo bằng ngói quan diêu, nhưng cũng đủ dùng cho việc . Dẫu lò gạch thể Thái thú phủ tuyển chọn lúc cũng chẳng một lò gạch tầm thường.
(Lò nung sản xuất đồ sứ phục vụ cho hoàng thất.)
Tiêu Vũ đưa mắt những mái ngói thành, khen ngợi: “Tuyệt hảo!”
Lưu Ngõa cũng khỏi phấn chấn: “Chỉ đáng tiếc tay nghề của chúng còn hữu hạn, nếu thể tới hoàng cung xem thử dáng vẻ của ngói lưu ly , chừng chúng thể nung ngói lưu ly !”
Làm một thợ thủ công, việc Lưu Ngõa mong đợi nhất chính là nung ngói lưu ly.
Tiêu Vũ chợt nhớ trong gian của còn cất giữ vô ngói lưu ly, nàng từng dỡ hết ngói các mái cung điện.
Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi khu xưởng của Lưu Ngõa, nàng liền sai Hắc Phong dùng xe ngựa chở một xe ngói lưu ly tới chỗ ông , để Lưu Ngõa nghiên cứu kỹ lưỡng.
Lưu Ngõa ngờ rằng tâm nguyện của toại nguyện nhanh chóng đến thế!
Vừa ông chỉ thuận miệng một câu, thế mà ngay lập tức Công chúa sai mang ngói lưu ly tới!
Chẳng những ngói lưu ly, bên cạnh còn bày biện thêm đôi phần khí cụ tinh xảo mỹ lệ, những thứ vốn chỉ thấy trong hoàng cung.
Hắc Phong dặn dò: “Công chúa căn dặn, hết hãy tập trung nung đúc những vật dụng khẩn yếu, cầu kỳ tinh mỹ, cốt thể dùng . Còn nếu rảnh rỗi, bấy giờ mới nên nghiên cứu những món , ngõ hầu phát triển thêm cũng chẳng muộn.”
Lưu Ngõa kích động đáp lời: “Thần nhất định phụ kỳ vọng của Công chúa!”
Hắc Phong tất công việc, liền tức tốc tìm Tiêu Vũ.
Khi , Tiêu Vũ đang thị sát quân doanh.
Các binh sĩ ai nấy cũng tinh thần phấn chấn ngút trời, chẳng còn dấu vết khổ cực sinh hoạt khi xưa tại Ninh Nam!
Trước khi tới đây, bọn họ đều chuẩn tâm thế chịu đựng gian khổ. Nào ngờ đặt chân đến đất , làn da ai nấy cũng chăm nom hồng nhuận! Nếu chẳng thường xuyên ngoài luyện binh, hẳn là làn da sẽ càng thêm mịn màng, tươi tắn hơn nữa!
“Tham kiến Công chúa!” Các binh sĩ đồng loạt hành lễ với Tiêu Vũ, động tác nhịp nhàng, nhất quán.
Tiêu Vũ lấy thỏa mãn, đang định huấn dụ đôi lời thì trung bỗng một đàn chim sà xuống.
Trong khoảnh khắc đó, phân chim liên tiếp trút xuống. Một trận mưa phân chim bắt đầu giáng trần.
Tạ Vân Thịnh đen sầm mặt, ngẩng đầu lên bầu trời, cằn nhằn: “Cũng chẳng rõ từ bỗng dưng xuất hiện nhiều chim chóc đến !”
Tiêu Vũ trong lòng chợt chút chột .
Nàng cũng chỉ phong phú thêm giống loài nơi đây mà thôi. Dù , nàng từng sách sinh học, hiểu rõ việc đa dạng hóa giống loài sẽ lợi cho việc cân bằng sinh thái. Song, lũ chim chẳng sợ , thoạt liền thấy chúng vô cùng kiêu căng.
Nghĩ cũng , quá nửa chim chóc đều sinh trưởng trong dị gian, từ thuở lọt lòng trứng từng gặp gỡ nhân loại, thể sợ hãi chứ?
Sở Duyên cũng chút nghi hoặc: “Sao Ninh Nam nhiều chim đến ? Trong mấy ngày chúng vắng mặt, chẳng lẽ các ngươi nuôi chim ?”
Tạ Vân Thịnh cảm thấy vô cùng nhục nhã, bực tức : “Kẻ nào điên rồ mà nuôi chim chứ? Nuôi gà, nuôi vịt, nuôi ngỗng còn thể lấy thịt mà ăn!”
Tiêu Vũ lập tức cảm thấy xúc phạm nặng nề.
Chương 327:
Nàng thầm nghĩ, tinh thần đây vẫn bình thường, đầu óc cũng chẳng hề bệnh, mục đích nuôi chim đơn thuần.
Chỉ là bầy chim chao lượn khắp chốn trung, Tiêu Vũ cũng cảm thấy nếu cứ để mặc chúng hoành hành, e rằng mỗi khi bước ngoài đều đội ô che dù.
Chưa xét đến những chuyện khác, ít nhất cũng khiến đám chim sợ , nên chẳng chút kiêng nể mà xả mưa phân chim từ trời cao như thế.
Thế nên, Tiêu Vũ cất lời: “Chẳng chúng cung tên đó ? Hãy dùng đàn chim để luyện binh , tin chắc các ngươi sẽ luyện thành tiễn thuật gia nhất thiên hạ!”
Sở Duyên nhịn thốt lên một câu: “Nếu đến trình độ tiễn thuật, Thẩm Hàn Thu cũng tính là một nhân vật lẫy lừng. Chỉ là đáng tiếc , chẳng chịu ngay chính, cố tình thích cam tâm tay sai cho kẻ khác.”
Đối với lời lẽ của Sở Duyên, Tiêu Vũ thật cũng đồng tình sâu sắc: “ .”
Trong lúc Tiêu Vũ thị sát khắp ốc đảo, Ngọc Tần cũng đang trò chuyện cùng Dung Phi và Tô Lệ Nương.
Thấy Ngọc Tần còn quá câu nệ, Dung Phi bèn cất lời: “Nếu nàng đến đây , cứ an tâm ở chốn . Công chúa che chở chúng , chúng giúp đỡ Công chúa đôi ba việc trong khả năng của , xem như là báo đáp ân tình Người.”
Ngọc Tần đáp: “Công chúa ... hình như khác với thuở .”
Tô Lệ Nương , nhịn cất lời: “Chẳng cần đến Công chúa, chỉ riêng chúng đây, ai còn giống như thuở ?”
Tô Lệ Nương bổ sung: “Thuở còn là sủng phi ngang ngược càn rỡ đó ! Thuở cũng chẳng thèm chuyện cùng Giang Cẩm Dung! Nàng xem thử hiện tại... chẳng và Giang Cẩm Dung thiết như chị em ruột thịt đó ?”
Ngọc Tần trầm ngâm : “Ninh Nam giống với những gì từng nghĩ.”
Dung Phi ôn tồn bảo: “Nàng ở lâu sẽ phát hiện, Ninh Nam mỗi ngày đều đổi mới.”
Thuở bọn họ đặt chân đến, Ninh Nam chỉ là một ốc đảo nhỏ bé, cây cối thưa thớt. hiện tại mà xem, nghiễm nhiên trở thành một chốn thế ngoại đào nguyên, hơn nữa còn ngừng khuếch trương lãnh thổ bên ngoài.
“May mắn Công chúa, nếu , e rằng bỏ mạng nơi nào .” Ngọc Tần chút thổn thức cất lời.
Đang trò chuyện, Lý Uyển tay ôm bụng, khẽ bước đến.
Bởi lẽ là thai thứ hai nên bụng lộ khá rõ rệt, vì Ngọc Tần liếc qua nhận ngay: “Đây chẳng là Thái tử phi ?”
Lý Uyển khẽ gật đầu, đáp: “Ta Ngọc Tần đến nên tiện đường tới thăm hỏi đôi chút.”
Ngọc Tần chút kích động: “Người thế chẳng là... mang long chủng ?”
Lý Uyển khẽ gật đầu.
Ngọc Tần bụng của Lý Uyển, nhẩm tính một phen liền đứa bé nhất định là cốt nhục của Thái tử, lòng nàng lập tức vui mừng khôn xiết.
Ngọc Tần tiếp tục : “Dòng dõi hoàng tộc Tiêu thị vốn ít ỏi, nay Thái tử phi hỷ, đây quả là chuyện đại hỷ.”
Lý Uyển cúi đầu xuống bụng , vẻ mặt tràn đầy dịu dàng.
Ngọc Tần gặp những cố nhân lâu gặp, tâm trạng cũng thốt nhiên trở nên hơn nhiều phần.
Lúc chạng vạng tối, Tiêu Vũ quyết định thiết yến tẩy trần đón gió cho Ngọc Tần. Đương nhiên cũng chiêu đãi chư vị quan viên Lại bộ một phen.
Nếu bày tiệc, dẫu cũng món ngon chiêu đãi.
Nhắc tới thì đồ ăn ở Ninh Nam tuy tệ, thịt heo ăn no nê, rau củ cũng phong phú đủ loại, nhưng suy cho cùng vẫn thể sánh bằng ngự thiện phòng trong hoàng cung. Tài nghệ của đầu bếp cũng thể tinh xảo đến .
Trong dị gian của Tiêu Vũ ít đồ ăn mà nàng thu thập từ hoàng cung, cùng với các phủ quan lớn ở kinh thành.
Những món ăn đều là thành phẩm, đặt trong dị gian, ở khu vực thời gian ngừng trôi, nên khi lấy vẫn còn bốc nóng nghi ngút!
Lúc , từ phủ của hai vị Bùi Thượng thư và Trịnh Thị lang sửa soạn y phục tề chỉnh, tề tựu đến dự tiệc.
Tiêu Vũ ngự tọa chủ vị. Còn Dung Phi và Tô Lệ Nương, hai bên tả hữu là chỗ của các nàng. Ngọc Tần gần nhất, đối diện với nàng là Bùi Thượng thư.
Tất nhiên, chư vị Sở Duyên và Liễu Sơn cũng đều mặt. Riêng Hắc Phong, y đang ở ngoài đảm nhiệm hộ vệ, đây là do tự y thỉnh cầu.
Tiêu Vũ đưa mắt sang tả, Dung Phi ung dung phóng khoáng; ngắm sang hữu, Tô Lệ Nương xinh tuyệt trần; ánh mắt hạ xuống... là Ngọc Tần lạnh lùng kiêu ngạo.
Trong khoảnh khắc , Tiêu Vũ chợt cảm thấy Hoàng đế cũng chẳng tồi chút nào, chỉ hận chẳng nam nhi! Phụ hoàng năm xưa của đúng là nhiều diễm phúc.
Bùi Kiêm cũng Tiêu Vũ, lúc ông vẫn còn chút bồn chồn khó yên.
Bây giờ ông phần nào hiểu rõ về ốc đảo, chỉ là thật sự ngờ rằng Công chúa thể bằng sức gầy dựng nên một thế lực lớn mạnh đến nhường !
“Bùi đại nhân thể giá lâm Ninh Nam, quá đỗi hân hoan.” Tiêu Vũ cất lời.
Chương 328:
Sau đó nàng liền nâng chén cao: “Chư vị, hãy cùng hoan nghênh Bùi đại nhân!”
Bùi đại nhân khẩn trương dậy, khép nép đáp: “Lão thần sợ hãi.”
Tiêu Vũ mỉm hỏi: “Bùi đại nhân hà tất kinh sợ?”
“Thuở khi mất nước, lão thần thể , đành trơ mắt hoàng tộc Tiêu thị tiêu vong, Công chúa lưu đày, tâm can thật sự bất an, hổ thẹn thôi! Lão thần vô cùng hổ thẹn! Thẹn với tiên hoàng, thẹn với liệt tổ liệt tông của Bùi gia !” Khi Bùi Kiêm thốt những lời , lão lệ giàn giụa gương mặt già nua.
“Công chúa còn thể màng đến hiềm khích thuở xưa mà dung nạp, cứu giúp cả nhà lão thần, thật chẳng gì để báo đáp! Kiếp nguyện trâu ngựa đền đáp ân tình của Công chúa!” Bùi Kiêm tiếp lời.
Tiêu Vũ ông thì khẽ mỉm : “Cũng chẳng là cách báo đáp . Ngươi nào cần đợi đến kiếp mới đền đáp .”
Thấy về phía , Tiêu Vũ cất lời: “Đại nghiệp mới khai triển, đang là lúc cần đến nhân tài, Bùi đại nhân là tài năng xuất chúng, Bùi đại nhân vẫn tiếp tục chưởng quản Lại bộ cho , ngươi thấy ?”
Bùi Kiêm chợt ngẩn , phần nào khó tin : “Công chúa vẫn còn nguyện ý trọng dụng lão thần ?”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Ta Bùi đại nhân một lòng trung thành với hoàng tộc Tiêu thị, nếu thì chẳng chịu cảnh lưu đày.”
Bùi Vô Thương thấy Bùi Kiêm im lặng thì liền vội vàng lên tiếng: “Phụ ! Công chúa chân thành đãi ngộ chúng như thế, nhất định chúng dốc hết sức lực, thành tâm cống hiến cho Công chúa!”
“Sau chúng duy cống hiến cho Công chúa! Sinh vi Công chúa chi nhân, tử vi Công chúa chi quỷ!” Bùi Vô Thương khẳng khái thốt lên.
Trịnh Thị lang bên trạc tuổi ba mươi, lúc cũng dậy, cất tiếng: “Ta chỉ nguyện theo Công chúa!”
Trong khoảnh khắc đó, trong phòng xôn xao hẳn lên: “Đi theo Công chúa!”
Lý Uyển vì thai nên an bài riêng một bàn, lúc nàng cũng nâng chén trong tay, dùng ánh mắt đong đầy ý ấm áp Tiêu Vũ: “Đi theo Công chúa!”
Bây giờ A Vũ của nàng đạt thành tựu như ngày hôm nay, chính là nhờ bản A Vũ tự giành lấy.
Mặc dù nàng là Thái tử phi, con trai nàng là Hoàng tôn, nhưng từ xưa đến nay, nàng vẫn luôn cảm thấy tất cả những vinh hiển đều thuộc về A Vũ!
Sau nàng cũng sẽ bảo nhi tử của một lòng theo phò A Vũ!
Tiêu Vũ ngờ rằng ban phát bao lời khích lệ cho , ngược cũng khác dùng lời lẽ khích lệ một phen. Hơn nữa những đồng lòng dành cho nàng.
Những lời thề nguyện theo phò khiến nàng sinh một ý thức trách nhiệm khó tả, khó lòng còn giữ tâm tư như thuở ban đầu, nếu nổi thì rũ áo .
Vốn dĩ Tiêu Vũ chỉ đáp trả thù oán với Vũ Văn gia tộc, đoạt những gì vốn thuộc về . Cho dù thể phục quốc cũng khiến Vũ Văn gia tộc chịu nhục nhã tột cùng. thời khắc , Tiêu Vũ thật lòng khai sáng cơ nghiệp một phen, chẳng phụ lòng những 'bánh chúng' .
Cụm từ 'bánh chúng' , 'bánh' chính là bánh trong bánh nướng, còn 'chúng' chỉ những từng ăn bánh của nàng, hàm ý những theo phò nàng.
“Còn nữa, Ngọc Tần, Ngọc Tần ám sát Vũ Văn lão cẩu, , chư vị đãi ngộ Ngọc Tần như những vị nương nương khác, tuyệt ai phép khinh thường Ngọc Tần!” Tiêu Vũ tiếp lời.
Chúng thuộc hạ của Tiêu Vũ tức thì cùng nâng chén hướng về Ngọc Tần. Đồng loạt cất tiếng:
“Kính Ngọc Tần trung dũng đại nghĩa!”
“Kính Ngọc Tần!”
Ngọc Tần thấy chúng nhân đều hướng ánh mắt kính phục về , dẫu cho nét mặt nàng vẫn còn căng thẳng nhưng lệ đong đầy khóe mi.
Nàng tức thì cảm thấy tất thảy những gì nàng đều đáng giá bao!
Thuở nàng một một quyết tâm ám sát Vũ Văn lão cẩu, chính là nương tấm cô dũng, vốn chẳng màng đến hậu quả, cũng mong ai thấu hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-324-332.html.]
Nàng nhiều thầm mắng nàng chẳng trung thành. nàng vì tín niệm trong tâm mà vẫn kiên quyết theo. Song điều đó nghĩa là nàng chẳng khát khao đời công nhận.
Sự công nhận từ khiến trái tim nàng ngập tràn ấm áp. Những tháng ngày gian khó như hóa thành hồi ức xa xăm của đời nàng, là danh dự rực rỡ nhất!
“Được , khai tiệc !” Tiêu Vũ dứt lời, liền truyền lệnh khai tiệc.
Từng món ăn dâng lên, nếm mùi vị y như ngự thiện trong hoàng cung.
“Mùi vị ... cũng gì khác biệt với cung yến lúc .”
Có điều Bùi Kiêm nếm một hương vị khác biệt.
Chương 329:
“Món gà tê cay y hệt hương vị do trù sư trong phủ trổ tài ?” Bùi Kiêm trông món ăn mặt, chẳng kìm mà cất lời.
Bùi phu nhân cạnh, nhịn khẽ : "Lão gia, thấy vì thèm món gà tê cay mà đến nỗi hồ đồ !"
Tiêu Vũ khẽ liếc mắt sang.
Bùi Vô Thương lập tức giải bày: "Công chúa thứ tội, phụ đây chỉ độc sủng món gà tê cay . Ấy là một đêm nọ, phủ của chút gà tê cay, chỉ chực chờ đến bữa khuya mà thôi."
"Thế nhưng, đêm hôm , phủ của kẻ gian đột nhập. Đồ đạc trong phủ cuỗm sạch còn một món, ngay cả phần gà tê cay cũng biến mất tăm. Vì chịu tổn thất nặng nề, từ ngày trở , trong phủ của chỉ còn lão tổ mẫu tuổi cao và nhũ mẫu chăm sóc hài nhi mới phép dùng thịt... Còn , thất thảy đều ăn chay cả." Bùi Vô Thương tiếp tục .
Khi thốt lời , ánh mắt Bùi Vô Thương ánh lên vẻ phẫn nộ khôn nguôi.
"Ta từng gặp kẻ đạo tặc nào cả gan vô liêm sỉ đến thế! Trộm tiền bạc thì thôi , đằng đến cả cái bô cũng tha!" Bùi Vô Thương nghiến răng ken két, giọng đầy căm phẫn.
Tiêu Vũ xong, thần sắc chợt đờ đẫn.
Gì chứ? Khi nào nàng lấy trộm vật dụng ô uế của ? Thứ vốn đáng một xu, mang về há chẳng uổng công ? Dẫu củi đốt, e rằng cũng sẽ chê mùi xú uế nồng nặc đến khó chịu!
sắc mặt nghiêm nghị của Bùi Vô Thương, rõ ràng hề giống đang diễn trò.
Tiêu Vũ trong lòng chợt dấy lên nỗi bất an.
E rằng... việc cũng là khả năng xảy .
Khi , thu vén quá đỗi, vô tạp vật chất thành núi nhỏ, cũng thể là lỡ tay mang về cả vật của .
Thật , thời gian rảnh, vẫn sắp xếp gian riêng của cho ngăn nắp mới .
Tốt nhất là tìm cái bô của Bùi gia mà tiêu hủy, mỗi khi nghĩ đến việc cất giữ vật dơ bẩn trong gian của , Tiêu Vũ thấy chướng mắt vô cùng.
Mọi , nhao nhao cất lời khiển trách: "Kẻ trộm cũng đạo lý, tên đạo tặc quả nhiên chẳng chút đạo đức giang hồ nào!"
Trong lòng Tiêu Vũ thầm bức xúc: "Chẳng để cho các ngươi hai mươi lượng bạc đó ? Xét cho cùng, đó cũng coi là chút đạo lý hành nghề chứ!"
Bùi Vô Thương nghi hoặc Tiêu Vũ, hỏi: "Vì cớ gì mà Công chúa tường tận chuyện đến thế?"
Sắc mặt Tiêu Vũ cứng , lập tức ứng đối: "Chuyện há chẳng cả Thịnh Kinh đều tường tận đó ?"
"Quả nhiên là như ." Bùi Vô Thương còn nghi vấn.
Bởi vì ai ai cũng đều rõ chuyện .
Bùi Vô Thương : "Cũng may nhờ hai mươi lượng bạc đó, tổ mẫu của mới thịt mà dùng."
"Từ đó về , phụ vẫn mãi chẳng thưởng thức gà tê cay nào. Trong lòng vẫn hằng nhớ nhung, nay bỗng nếm , đương nhiên sẽ cảm thấy hương vị quen thuộc khôn nguôi." Bùi Vô Thương .
Bùi Kiêm gật đầu: "Quả là thế! Món gà tê cay tuyệt hảo vô cùng, so với trù nghệ trong phủ của , thật hề kém cạnh chút nào."
Tiêu Vũ thầm nhủ trong bụng, hơn nửa món ăn e rằng chính là do Bùi phủ .
Bởi lẽ, phàm là phủ khác, hẳn sẽ chẳng nêm nhiều tiêu đến thế món gà.
Tống Kim Ngọc Bùi Kiêm, cất lời: "Gia tộc Bùi đại nhân quả thực là thanh bạch liêm khiết, khiến vô cùng kính nể."
Phàm là kẻ thể leo đến chức Lại bộ Thượng thư, dẫu cho tiền bạc dư dả, há chẳng thể dùng thủ đoạn mua bán chức quan mà giàu ?
Bùi Kiêm vội vàng khiêm nhường đáp: "Không dám nhận, dám nhận. Chẳng vị là..."
"Đây là Hộ bộ Thượng thư Tống Kim Ngọc của , từ Thượng Kinh theo xuôi Nam." Tiêu Vũ đáp.
Đương nhiên, chỉ khi đến nơi đây, Tiêu Vũ mới tường tận lai lịch của Tống Kim Ngọc.
Trong lòng Tống Kim Ngọc cảm kích khôn nguôi. Vốn dĩ, y vẫn lo ngại Công chúa sẽ truy cứu chuyện y từng giấu giếm đây.
Tiêu Vũ hiểu rõ, việc truy xét những chuyện cũ đối với nàng cũng chẳng ích gì.
Thuở , nàng từng một giai thoại: Hoàng đế nắm giữ bằng chứng về sự bất trung của các thần tử, nhưng vì thu phục lòng , ngài đốt bỏ hết thảy những bằng chứng .
Từ đó, triều đình phồn thịnh thái bình.
Vả , Tống Kim Ngọc cũng hề phạm lầm gì.
Đứng lập trường của Tống Kim Ngọc, việc y bằng lòng dâng kim đăng xuôi Nam là cực kỳ trung thành . Chẳng qua, đối với cá nhân nàng, y vẫn còn đôi chút hoài nghi mà thôi.
Giờ đây, những hoài nghi cũng chẳng còn vướng bận trong lòng.
Bùi Kiêm khẽ giật , nhưng nhanh tỏ vẻ minh bạch.
Xem căn cứ của Công chúa đây, tuy nhỏ bé tựa chim sẻ, nhưng những gì cần kíp đều tề tựu cả.
Dẫu cho hiện tại , thì tương lai ắt cũng sẽ gây dựng nên một tiểu triều đình.
Đến lúc , Bùi Kiêm mới ngộ vì đại sư phán quý nhân của ở phương Nam.
Quý nhân của lão chính là Công chúa!
Chương 330:
Rốt cục, Bùi Kiêm tìm lời đáp, hơn nữa trong lòng còn vô cùng tin tưởng lời đáp .
"Ôi chao? Chàng thật trùng hợp đó, cái bát đựng gà tê cay y hệt cái bát trong phủ của ." Bùi phu nhân .
Tiêu Vũ đáp: "Đồ sứ thường thấy thị trường, nơi đây đều đủ cả."
"Quả đúng ! Nơi đây lò gốm riêng ! Hậu ắt sẽ càng nhiều hơn nữa!" Có cất lời đáp .
Chúng nhân nâng chén thưởng cơm.
Sau khi dùng bữa thịnh soạn, ai nấy đều thấy ấm lòng.
Chúng nhân nhao nhao cáo lui về nghỉ ngơi.
Tiêu Vũ cũng tranh thủ lúc để gian đặc biệt của .
Nàng đến nơi cất đồ của Bùi phủ, lục lọi một lượt, mới phát hiện nơi đó quả nhiên chẳng bao nhiêu trân bảo đáng giá... Hẳn là khi , Bùi phủ khốn khó đến nhường .
Khiến nàng chẳng lấy gì mà mang .
Có lẽ do mắt mờ nên lỡ tay mang về cả cái bô của .
Cũng may cái bô đặt ở một góc riêng, ám mùi xú uế những vật khác.
Tiêu Vũ quyết định tiêu hủy vật dơ bẩn , tuyệt nhiên thể để Bùi phủ dùng ... Lỡ may họ nhận , đến cả cái bô cũng là vật dụng cũ của Bùi gia.
Khi , thật khó mà giải bày ngọn ngành.
Điều ắt sẽ gây bất hòa trong lòng quần thần.
Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng định che giấu quần thần trọn đời.
Chờ đến khi vạn dân chân thành dốc sức cống hiến cho nghiệp lớn phục quốc của nàng, hòa chốn căn cứ, tâm niệm nơi là nhà, kiên tâm tin tưởng viễn cảnh thịnh vượng mà nàng vạch …
Kể cả khi sự phơi bày, cũng chẳng đáng ngại.
Dẫu nữa, Bùi gia đặt chân đến, nàng vẫn nên để họ , chính nàng là kẻ lấy đồ vật của gia tộc bọn họ.
Đồ vật của Bùi gia, chẳng thể đem cấp cho Bùi phủ dùng.
đồ tịch thu từ các phủ khác, thì thể đem cấp cho Bùi gia dùng.
Những xiêm y tơ lụa còn mới tinh từng mặc, Tiêu Vũ đều chuẩn chu đáo, phóng khoáng ban tặng cho họ như thể chẳng hao tốn chút tiền bạc nào.
Chẳng lẽ để Bùi gia y phục mặc ư?
Y phục bọn họ mặc khi mới đặt chân đến đây, sớm rách nát tả tơi .
Vả ... món gà tê cay cũng chẳng khắc tên lên đó, dẫu Bùi Kiêm nếm thử, cũng chẳng thể nào ngờ đây là món ăn xuất phát từ phủ nhà .
Tiêu Vũ bèn tìm Sở Duyên.
“Công chúa, khuya thế , Người còn điều gì căn dặn chăng?” Sở Duyên lấy nghi hoặc.
Tiêu Vũ tiến thẳng đến tẩm phòng của Sở Duyên.
Sở Duyên giật kinh hãi: “Công chúa, việc ... e rằng ?”
Tiêu Vũ chau mày, hỏi: “Có gì là ?”
Vừa dứt lời, trong phòng Sở Duyên xuất hiện những vật phẩm từng Tiêu Vũ chế tạo.
Ngay tức khắc Sở Duyên hồn, vội vàng khẽ ho một tiếng, cốt để che vẻ ngượng nghịu của .
“Y phục, châu báu, còn cả một bát gà tê cay?” Sở Duyên những thứ xuất hiện trong phòng mà lấy hết sức nghi hoặc.
“Y phục và châu báu thì đem phát cho Hộ bộ; còn gà tê cay, hãy đưa đến Bùi Kiêm, chẳng lão ưa thích món ?” Tiêu Vũ phóng khoáng dường nào.
Sở Duyên vội : “Công chúa, kim đăng của Người quả thực thể chứa đựng vạn vật!”
Ánh mắt Sở Duyên lướt qua, thấy mấy chiếc bô.
Hắn phần khó hiểu, cất tiếng hỏi: “Sao... còn cả vật ?”
Tiêu Vũ : “Vật ngươi hãy xử lý , chớ đem cấp cho Bùi phủ.”
Sở Duyên vội đáp: “Tuân lệnh.”
Lúc Sở Duyên kim đăng trong tay Tiêu Vũ, trong lòng cảm thán, tâm tư Công chúa quả thực khó lòng dò xét!
Nếu như khác bảo vật như kim đăng , ắt hẳn sẽ cất giữ những vật phẩm trọng yếu bên trong.
xem Công chúa mà xem.
Cất giữ đồ ăn đành, đến cả chiếc bô cũng cất , quả thực quá đỗi kỳ lạ.
Đương nhiên, Sở Duyên nghĩ như là tiền đề rằng hề Tiêu Vũ sở hữu một gian trữ vật, hơn nữa, diện tích của gian đó chẳng hề kém cạnh so với căn cứ ốc đảo .
Đừng là chiếc bô, đến phân lợn trong gian của Tiêu Vũ cũng hề thiếu thốn.
Nếu thì Tiêu Vũ cũng thể nào hành sự táng tận như việc đổ hết phân lợn lên phủ của Vũ Văn Thành cho .
Tuy trong lòng Sở Duyên hiểu thấu, nhưng vẫn tuân lệnh mà hành động theo lời dặn dò của Tiêu Vũ.
Khi Bùi Kiêm nhận món gà tê cay , lão ...
Lão kìm nước mắt, lệ ngân ngấn đầy khóe mi.
Bởi vì những gì Tiêu Vũ ban cho lão, vốn dĩ chỉ là một bát gà tê cay, mà là sự an ủi lớn lao trong kiếp nhân sinh mịt mờ!
Chương 331:
Lão chỉ cảm thấy trong tâm can dâng trào một luồng nhiệt huyết hừng hực.
Quyết định về , lão sẽ dốc hết sức phò tá Công chúa!
Đối với Tiêu Vũ thì việc ... đương nhiên tổn thất gì.
Chỉ là khi chìm giấc mộng, Tiêu Vũ giường, nàng kìm mà tự vấn lương tâm.
Cứ thế ngẫm nghĩ đôi chút, nàng chợt...
Tiêu Vũ cảm thấy hành động của , ít nhiều cũng phần bất nhân. Dùng vật phẩm của Bùi gia ban thưởng cho Bùi Kiêm, cốt để câu kéo lòng trung thành của lão, dường như lợi lộc đều rơi cả tay nàng.
lương tâm chỉ tồn tại trong lòng Tiêu Vũ vỏn vẹn trong chốc lát. Rất nhanh, nó theo gió mà bay .
Tiêu Vũ an giấc nồng cả một đêm dài, sáng sớm hôm , nàng cứ như thể quên bẵng mất chuyện .
Nắm rõ việc trong căn cứ ốc đảo, ngày hôm , nàng triệu tập tất cả Thượng thư, Ti nông, Thống lĩnh, Giáo đầu cùng các vị quản sự trướng đến.
“Trong thời gian vắng mặt, chư vị đều , các ngươi vất vả nhiều .” Tiêu Vũ khẽ mỉm .
“Không hề vất vả, hề vất vả, phụng sự Công chúa là bổn phận, hơn nữa... chúng cũng lấy vui vẻ.” Tạ Vân Thịnh hì hì đáp lời.
Tiêu Vũ gật đầu, đoạn hỏi: “Chư vị chuyện gì bẩm báo với ?”
“Căn cứ ốc đảo chuyện gì bất thường.” Tạ Vân Thịnh đáp.
Tiêu Vũ chau mày hỏi: “Sao thấy của Nam An Vương phủ ?”
Thật kỳ lạ, Bùi gia đều đến Ninh Nam, mà của Nam An Vương phủ vẫn đến.
Khi nàng ở Nam Dương thấy đám Tiêu Thần An ở đó mà.
Nói đến điều , Tạ Vân Thịnh cũng phần nghi hoặc: “Công chúa cho truyền tin về, chúng chuẩn xong xuôi việc nghênh đón Nam An Vương từ lâu, nhưng đến bây giờ chẳng đám bọn họ đang ở phương nào.”
Sau khi lời , Tiêu Vũ khẽ nheo mắt. Nếu ở Ninh Nam, họ ?
“Lập tức phái điều tra!” Tiêu Vũ hạ lệnh.
“Việc giao cho của Ám Ảnh lâu chăng?” Tạ Vân Thịnh hỏi.
Bùi Kiêm đến đây, lòng khẽ sững sờ. Người của Ám Ảnh lâu ư? Lẽ nào Công chúa mối giao tình với Ám Ảnh lâu?
Đám bọn lão từ lâu đến sự tồn tại của Ám Ảnh lâu.
Năm đó các phủ mất trộm, bọn lão cũng từng nghi ngờ Ám Ảnh lâu, thậm chí còn từng phái điều tra mà còn kết quả.
Giờ đây Bùi Kiêm phát hiện , Công chúa quả thực càng ngày càng thần bí khó lường.
Tiêu Vũ trầm ngâm: “Giao cho Ám Ảnh lâu, đồng thời của phe cũng điều tra chuyện .”
“Huống hồ, chúng cũng cần thử sức lập nên mạng lưới tình báo của riêng , thể sự đều trông cậy mãi Ám Ảnh lâu .” Tiêu Vũ căn dặn.
“Chư vị đây, ai nguyện ý lĩnh mệnh thành lập mạng lưới tình báo ?” Tiêu Vũ hỏi.
Hắc Phong thấy lời , lập tức lên tiếng: “Thuộc hạ nguyện ý!”
“Ta cũng nguyện ý!” Liễu Sơn trầm giọng .
Đến Mạnh Thường cũng : “Công chúa cứ giao việc cho thuộc hạ .”
Chư vị đây... ai nấy đều đồng lòng san sẻ gánh vác cùng Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ xuống , liếc mắt một lượt, tám phần đều là hạng mãng phu.
Lại còn là kiểu mãng phu lòng ngay thẳng.
Ngẫm cũng , chư vị đều là những kẻ thu nạp đường lưu đày, nếu hạng mãng phu thì còn là gì khác?
Còn về Bùi gia mãng phu, nhưng họ còn tác dụng khác.
Cũng đúng lúc , Tô Lệ Nương từ ngoài điện bước : “Công chúa, việc cứ giao cho !”
Phải , Bùi Kiêm đối với Tô Lệ Nương vẫn luôn mắt.
Dung mạo nàng, trong mắt các lão thần, chính là yêu phi họa nước hại dân, nhưng từ khi chuyện Lệ Phi thà hủy dung mạo cũng chịu hầu hạ Vũ Văn Phong, Bùi Kiêm cũng vài phần tôn kính đối với Tô Lệ Nương.
Tiêu Vũ khẽ liếc Tô Lệ Nương, “Ngươi ?”
Tô Lệ Nương đáp: “Dung Phi nương nương mỗi ngày đều bận rộn dạy dỗ sách chữ, cảm thấy những ngày tháng của quá đỗi nhàn rỗi, tìm chút việc để .”
Tiêu Vũ lên tiếng, nhưng Bùi Kiêm nhịn mà : “Nương nương, việc thành lập mạng lưới tình báo , e rằng thường xuyên lui tới chốn phong nguyệt chăng?”
Tô Lệ Nương khẽ một tiếng, đáp lời: “Cũng bảo bán , chẳng qua chỉ là mở vài chiếc thuyền hoa thanh lâu mà thôi.”
“Xuất của , chắc hẳn là đều , việc đối với là chuyện khó khăn gì.” Tô Lệ Nương tiếp tục .
Tiêu Vũ cũng rõ, nếu Tô Lệ Nương thu vẻ kiêu căng ương ngạnh cố hữu, thì thực chất nàng là một khéo léo, linh hoạt vô cùng.
Nếu , chỉ dựa dung mạo thì khó lòng trở thành sủng phi .
Chương 332:
Dù cho từng là sủng phi, cũng đám Dung Phi toan tính hãm hại mà thất sủng từ lâu .
Hơn nữa, đúng là Tô Lệ Nương xuất ca cơ vũ nữ.
Nếu để Dung Phi chuyện , thể nàng sẽ cảm thấy đây là nỗi nhục to lớn, nhưng là Tô Lệ Nương thì thực sự cảm thấy hết.
Thấy vẻ mặt Tô Lệ Nương nghiêm túc, tựa hồ thật sự dốc lòng việc , Tiêu Vũ : “Vậy việc giao cho ngươi.”
“Nếu thiếu nhân lực, cứ... tâu với Lại bộ; thiếu kinh phí, cứ việc với Hộ bộ.”
Tiêu Vũ khẽ , căn dặn: “Bùi đại nhân, cùng Tống đại nhân, cần phối hợp nhịp nhàng với Tô Lệ Nương.”
“Vâng, bọn nhất định sẽ phối hợp với Tô Lệ Nương.” Bùi Kiêm cũng chút kích động, đặt chân đến căn cứ Công chúa giao trọng trách, quả thực khiến hân hoan khôn xiết!
Chuyện mạng lưới tình báo cứ như mà quyết định.
Còn về tung tích của cả nhà Nam An Vương, cũng phái tiếp tục điều tra ráo riết.
Ngọc Tần cũng cứu về.
Việc Tiêu Vũ cần lúc chính là củng cố và phát triển thế lực của , ngừng bành trướng!
Người Nam Dương đưa đến ít nạn dân, những nạn dân vốn dĩ khốn cùng, chẳng cơm ăn.
đến chỗ của Tiêu Vũ, thì bọn họ phát hiện ăn uống no đủ, còn cả một môi trường sống lành!
Đặc biệt là đám lúc Tiêu Vũ mua về, lúc họ Tiêu Vũ cứ như thể thấy vị thần tiên giáng trần .
“Tham kiến Công chúa Điện hạ!” Bọn họ Tiêu Vũ là công chúa .
Đến căn cứ một thời gian , còn gì mà tỏ tường nữa ?
Nếu như là , đột nhiên bọn họ thấy vị Công chúa tiền triều, ắt hẳn họ sẽ nảy sinh ý nghĩ mang nàng đổi lấy tiền thưởng hậu hĩnh, nhưng giờ phút ... bọn họ hề suy nghĩ .
Bọn họ đối với Tiêu Vũ, cũng là sự trung thành xuất phát từ tận nội tâm.
Hết cách , tại căn cứ ốc đảo , chính là đại bản doanh thuộc về riêng Tiêu Vũ.
Ai nấy cũng đều Tiêu Vũ tẩy não, vẽ viễn cảnh .
Khi những nạn dân đến... cái chuyện vẽ viễn cảnh , nhanh chóng lan truyền khắp nơi, trở thành đề tài bàn tán xôn xao.
Hiện nay đám đều tin rằng chỉ cần bản nguyện ý theo Tiêu Vũ, thì ắt sẽ sống những ngày tháng ăn no mặc , một chút sầu lo!
Đối với những dân chúng bình thường mà , điều họ nghĩ đến là phong vương bái tướng công danh hiển hách gì, điều họ nghĩ đến chỉ là c.h.ế.t đói! Chỉ là sống tiếp.
Rất rõ ràng, chẳng cần vẽ viễn cảnh quá xa vời, giờ đây họ thể thực hiện nguyện vọng ăn no mỗi ngày .
Có thể là Tiêu Vũ ban cho bọn họ ân huệ tái sinh.
“Công chúa Điện hạ, thể cho gia nhập đội hộ vệ ? Ta cũng bảo vệ Công chúa!” Một thiếu niên xông tới, quỳ xuống đất.
Tiêu Vũ một cái, chẳng đây là Tần Tề Sơn ư? Trông trắng trẻo hơn nhiều, hơn nữa trong mắt còn ánh lên sự tinh , xem khi đến căn cứ ốc đảo, cuộc sống an bình, no đủ.
Tần Tề Sơn chính là xin Tiêu Vũ một miếng cơm khi ở Hành Sơn quận, khi đó của sắp c.h.ế.t .
Còn bây giờ?
Muội của Tần Tề Sơn thể chạy nhảy khắp nơi , trắng trẻo xinh .
Tiêu Vũ khẽ : “Được đó, nhưng ngươi vẫn học chút bản lĩnh .”
Tần Tề Sơn vội : “Ta theo Mạnh Thường giáo đầu học võ công.”
Hai Mạnh Thường và Liễu Sơn đều tham gia luyện binh.
Tiêu Vũ hài lòng.
Nàng : “Vậy ngươi tìm Hắc Phong , việc học võ công lơ là, nhưng nếu thời gian rảnh, mà ngươi nguyện ý, thì thể theo .”
“Đa tạ Công chúa Điện hạ!” Tần Tề Sơn vui mừng.
Sau khi Tiêu Vũ trở về bao lâu.
Nam Dương kéo dài ngớt, đón chào vô dân chúng.
Đương nhiên, ngoài những cư dân Nam Dương, Tiêu Vũ cũng thấy Lý chưởng quầy và Châu chưởng quầy, những từng nhận lời rèn nồi cho thuở .
Hai vị , khi đó ở Tế Bắc quận, gần như còn chốn dung .
Khi , Tiêu Vũ lừa dối hai vị đến Dự quận, nhưng gần đến nơi, nàng đổi hướng về Ninh Nam.
Đến khi họ đặt chân đến căn cứ ốc đảo.
Mới lời Tiêu Vũ về việc đến phủ của rèn nồi, chẳng hề khoa trương chút nào!
Ngay lúc , Tiêu Vũ đang trò chuyện cùng hai vị chưởng quầy.
“Thực sự , khi thật với hai vị.” Tiêu Vũ điềm nhiên mở lời, gửi lời xin đến họ tiên.
Hai vị liếc , trong lòng chẳng rõ Tiêu Vũ ẩn tình gì.