Ta tiếp tục bóng gió: "Không  vị Tạ đại nhân  giữ lễ tiết của chúng   từng  qua câu tục ngữ dân gian   — đàn ông  hư, phụ nữ  yêu, ngươi cứ luôn giữ quy củ như , phụ nữ chỉ cảm thấy ngươi vô vị thôi."
"Ngươi nếu chỉ lạnh lùng gọi tên nàng , nàng  đương nhiên sẽ  để ý đến ngươi."
Giây tiếp theo, lời  của Tạ Thức Ngôn,  thực sự khiến  bất ngờ.
" nàng   bao giờ chịu gặp ,   gọi nàng  thế nào đây."
"Ngươi  cái gì?" Ta  mở to mắt.
"Ngày đó ở cung yến, ngươi rõ ràng   là…"
"Năm mười sáu tuổi,  sơ ý ngã xuống nước, hôn mê mấy ngày. Sau khi tỉnh , luôn luôn mơ thấy những giấc mơ kỳ quái."
Tạ Thức Ngôn hai tay buông thõng bên , nhắc đến một chuyện cũ.
"Ta còn thường xuyên mơ thấy một cô nương,   rõ mặt nàng , cũng   tên họ là gì. Chỉ mơ hồ nhớ , nàng  keo kiệt  thích  nhè, nháo nhào  cho  thích  khác.
"Giấc mơ quá chân thực, mỗi  tỉnh , n.g.ự.c  luôn đau đớn như  d.a.o xẻ, giống như là… đích  trải qua đoạn đời  .
"Có một  thời gian  dài,   phân biệt  nàng  rốt cuộc  thật sự tồn tại trong cuộc đời   …  chỉ tồn tại trong giấc mơ của ."
"Vậy  đó thì ?" Ta khẽ hỏi.
"Sau đó…  tận mắt  thấy nàng  c.h.ế.t trong lòng , mà   như một phế nhân,    gì cả."
Giọng  của Tạ Thức Ngôn dần nhỏ xuống.
"Hình ảnh đó ám ảnh   lâu. Ta tìm khắp các cao tăng đại sư trong kinh thành, câu trả lời nhận  cũng chỉ  bốn chữ."
Ta theo bản năng hỏi dồn: "Bốn chữ gì?"
"Tiền kiếp nợ nần."
Hắn cụp mắt xuống, "Tuy rằng   bao giờ tin  chuyện tiền kiếp, nhưng  luôn luôn nhớ đến nàng .”
"Ta  từng thích ai, chỉ  với một  nàng  mới  loại cảm xúc mãnh liệt như .
"Nếu  thật sự nợ nàng, kiếp , coi như  đang trả nợ ."
Tim  đập càng lúc càng nhanh.
Tạ Thức Ngôn kéo khóe môi, ý    chạm tới đáy mắt.
"Vậy nên, ngươi là vì nàng … mới bắt đầu học võ?"
"Ừm."
"Cái cảm giác hai bàn tay trắng,   thể bảo vệ    yêu thương,     trải qua  thứ hai nữa."
Tạ Thức Ngôn đột nhiên  .
"Nói đến chuyện ,  ngoài luôn cảm thấy  hoang đường."
"Ngươi nếu  tin, cũng  thể giống như bọn họ, chỉ coi như là chuyện  mà thôi."
"Ta tin ngươi."
Ta kìm nén sự xao động trong lòng, cẩn thận thăm dò, càng lúc càng đến gần đáp án.
"Nàng   c.h.ế.t như thế nào?"
"Lột da lóc thịt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-cong-chua-kieu-mi-vo-song/chuong-7-giac-mo-tu-tien-kiep.html.]
Giờ khắc ,  cuối cùng  thể xác định,  trong mộng của Tạ Thức Ngôn chính là .
Tuy rằng    vì    cảm nhận  tất cả những điều  thông qua giấc mơ, nhưng  vẫn cảm thấy  hoảng sợ  mừng rỡ.
Hoảng sợ là,    khi Tạ Thức Ngôn nhớ  tất cả  chuyện, sẽ  phản ứng như thế nào.
Ta mừng rỡ, thì    hề quên  sạch sành sanh.
"Tạ Thức Ngôn, nếu như  một ngày… ngươi sẽ gặp  nàng  thì ?"
Hắn   chăm chăm, trong mắt  cảm xúc khó phân biệt đang lưu động.
 lúc  sắp mở miệng, xe yếm địch đột nhiên dừng .
Cả   suýt chút nữa nhào  khỏi giường, tiếng ngựa hí vang vọng cả màn đêm.
"Điện hạ! Là Bùi tiểu công tử!" A Khấu kinh hô.
Ta vội vàng giữ vững  thể.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Hôm nay đúng là náo nhiệt.
Kẻ nên đến,   nên đến,  mà đều tụ tập cả ở đây.
Ta bước xuống xe, Bùi Giang Chiếu mặc một  quần áo hạ nhân, vững vàng quỳ rạp  mặt đất.
Tuy rằng   đêm, nhưng  cửa phủ công chúa thỉnh thoảng vẫn    đường qua .
Mọi  đều nhao nhao ghé mắt .
Ta  đến  mặt Bùi Giang Chiếu, chỉ cảm thấy lạ lùng.
Hắn   tự  đưa tới cửa ?
"Bùi tiểu công tử,  tưởng rằng ngày đó   đủ rõ ràng ."
"Vâng."
Bùi Giang Chiếu dùng đôi mắt đa tình   , "Lần    đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, một lòng   phủ  nô."
"Công chúa điện hạ, xin  thương xót."
Kịch bản quen thuộc đến thế.
Quả nhiên, Bùi Giang Chiếu đối với bản  cũng đủ tàn nhẫn.
Dù là  nam sủng của ,  là phiên nô,   dường như  chắc chắn rằng  sẽ trở thành đá kê chân cho   bước lên ngôi vua ,  một  nữa ngụy trang, tiếp cận .
Ta vuốt ve thanh bội kiếm bên hông,  mặt hiện lên vẻ giễu cợt.
Tạ Thức Ngôn bước lên một bước, rút kiếm , dí lên vai Bùi Giang Chiếu.
Hắn   ghét Bùi Giang Chiếu đến mức nào.
Ta nhẹ nhàng ấn tay lên cánh tay Tạ Thức Ngôn, lắc đầu.
Vốn định  giải quyết chuyện quan trọng hơn ,  mới đến lượt  .
Tuân lệnh!
Nếu Bùi Giang Chiếu   diễn kịch,  đây cũng sẵn lòng chiều theo.
Ta cúi  xuống. Lần , ngón tay  cố ý lướt nhẹ qua khóe mắt đào hoa của Bùi Giang Chiếu.
“Bùi tiểu công tử đây thật là khách quý, bỏ cả gia nghiệp, nguyện vì  mà từ bỏ tất cả, thật khiến  cảm động khôn nguôi.” Ta  sang  với A Khấu: “A Khấu, dìu Bùi tiểu công tử  phủ. Phong ... nam sủng."