Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 421

Cập nhật lúc: 2025-04-30 13:40:29
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vệ Tranh?" Ánh mắt lạnh lùng của Bùi Quyết khẽ ngưng lại.

Diệp Sấm suy nghĩ rồi nói: "Tùy tùng bên cạnh Vệ Tranh là Bàng Quý tới, hình như nói Lạc cơ ở Vệ phủ sắp sinh non rồi? Bàng Quý không gặp được chủ tử... nói là bị Thái hậu điện hạ giữ lại nghỉ đêm ở Cù Dự... chuyện này... hề hề, thuộc hạ cũng không rõ lắm!"

Hắn cười cười: "Vệ chủ ty với phu nhân nhà chúng ta, từ bao giờ lại thân thiết thế rồi... Hay là tướng quân đi hỏi phu nhân một tiếng ạ?"

Bùi Quyết ra hiệu cho hắn lui xuống, rồi đi về phía cửa phòng.

Trong phòng của Phùng Vận có nha hoàn trực đêm, nhưng vì có doanh thị vệ của Bùi Quyết ở đây, nàng cũng không yêu cầu, thường để các nàng lui xuống an tâm ngủ nghỉ.

Chỉ là Đại Mãn và Tiểu Mãn luôn thay phiên canh đêm.

Giờ này, Đại Mãn đang ngủ ở gian ngoài.

Trải đệm dưới đất, đắp chăn, mặc nguyên y phục mà ngủ.

Nghe tiếng gõ cửa khẽ, Đại Mãn mở mắt ra, hỏi: "Ai đó?"

Bùi Quyết: "Ta."

Đại Mãn giật mình ngồi bật dậy, khoác áo ra ngoài.

"Tướng quân đến rồi..."

Bùi Quyết không nói gì, lướt qua nàng ta đi thẳng vào nội thất.

Đại Mãn lặng lẽ quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn ấy biến mất sau cánh cửa, cụp mắt xuống, lặng lẽ trở về chỗ, trùm kín chăn, nhắm mắt lại, nhưng không dám ngủ th.i.ế.p đi.

Một lát nữa nếu trong phòng có tiếng nước, nàng ta phải dậy thu xếp.

Đó là phận sự của nha hoàn.

Bất kể sương sa tuyết phủ, nắng ráo hay mưa dầm.

Tỳ chính là tỳ, chủ chính là chủ.

Từ khi còn trong bụng mẹ đã thấp hèn, cả đời cũng không lật mình được.

Giá như nàng ta có thể vô ưu vô lo như Tiểu Mãn, thì tốt biết bao.

Nhưng trớ trêu thay, trong người nàng ta lại đang chảy dòng m.á.u giống hệt Phùng Vận...

Nàng ta là muội muội của Phùng Vận mà.

Ông trời ơi, làm sao nàng ta có thể không nghĩ ngợi linh tinh được đây?

Đại Mãn chôn mình trong chăn, âm thầm rơi lệ, thầm nghĩ:

"Những gì đã hứa với ta, nhất định phải làm được..."

Bùi Quyết bước rất nhẹ.

Đèn trong phòng đã sớm tắt, hắn dừng lại một chút, chờ cho mắt quen với bóng tối, rồi mới bước đến vén rèm.

Phùng Vận co ro trong chăn, ôm c.h.ặ.t lò sưởi tay, đôi mày liễu hơi chau lại, khuôn mặt bị hơi nóng hong cho đỏ bừng, tóc bên trán cũng ướt đẫm mồ hôi.

Nàng đang nghiến răng.

Giấc ngủ chẳng hề yên ổn.

Bùi Quyết thò tay qua, nhẹ nhàng lấy lò sưởi ra.

"Ưm..."

Phùng Vận không biết đang mơ thấy gì, giọng nói như có chút ấm ức, lập tức giật lại lò sưởi, cứ như có người đang cướp vật nàng yêu quý, ôm c.h.ặ.t vào lòng, dụi mặt vào, phát ra những tiếng nức nở nhỏ vụn.

Cổ họng Bùi Quyết khô khốc, hắn đứng lặng một lát rồi xoay người đi vào phòng nước.

Trời giá rét, bên trong không có nước nóng, hắn cũng không gọi người hầu hạ, tự mình dùng nước lạnh qua loa lau rửa, rồi khoác áo trở về.

Trong chăn rất ấm, nhưng thân thể hắn lạnh, nên cũng không dám dán vào, chỉ nhấc một góc chăn đắp qua thắt lưng, giữ một khoảng cách với Phùng Vận.

Thế nhưng, Phùng Vận ngủ không yên, mê mê man man xoay người lăn sang, một cái đã kéo phắt chăn trên người hắn đi mất.

Bùi Quyết: ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-421.html.]

Hắn vươn tay dò hơi thở của nàng.

Đang ngủ say.

Hắn không dám động đậy.

Người Phùng Vận bị lò sưởi hong đến nóng bừng, lại bị đắp chăn dày cộm, ngủ chẳng thoải mái, lật qua lật lại hai lần, miệng phát ra những tiếng ư ử ướt át.

"... Đồ xấu xa... chẳng phải người..."

Thao Dang

Trong mộng, vẫn còn đang mắng người.

Nhưng rõ ràng là lời tức giận, giọng nói lại mềm nhẹ, trong đêm tối, mang theo tiếng run rẩy làm tan xương nát thịt, khiến người ta khát khao khó nhịn.

Bùi Quyết nghiêng người, hôn lên má nàng một cái, khàn giọng hỏi:

"Vận nương đang mắng ai vậy?"

Không ngờ nàng đang ngủ mà cũng đáp lời.

"... Tên nam nhân khốn kiếp."

"Hửm? Là ai?"

"Bùi cẩu."

"Mắng hắn làm gì?"

"Đồ khốn..." nàng rên rỉ, "Ừm ăn không được... ăn không được..."

Bùi Quyết: ...

Nữ nhân này rốt c.uộc đang mơ thấy cái gì?

Lờ mờ như còn thút thít nức nở, rất hỗn loạn...

Tiếng rên rỉ dụ hoặc ấy.

Bùi Quyết dùng mu bàn tay áp lên trán nàng, cảm giác lạnh buốt khiến nàng thoải mái thở ra một tiếng mềm mại, cả người liền lăn vào lòng hắn.

Bùi Quyết bị nàng đụng vào, khẽ rên một tiếng, nàng lại tỏ ra uất ức, như không chịu nổi sự lạnh lẽo trên người hắn, run rẩy c.uộn lấy chăn chui vào lòng hắn.

Bùi Quyết một tay ôm c.h.ặ.t lấy nàng.

Làn da nữ tử mềm mịn như ngọc, cách lớp y phục cũng khiến người ta tê dại, xương cốt rã rời.

"Vận nương?"

Đêm tối im lặng, hơi thở giao hòa.

Bùi Quyết chậm rãi vuốt ve mái tóc đen tuyền ấy, nào còn chút nào bóng dáng của vị đại tướng quân hung tàn bạo lệ trong lời đồn, rõ ràng là dáng vẻ dịu dàng nhất của một nam nhân thương hương tiếc ngọc...

Phùng Vận yên tĩnh một lát, bỗng nhẹ kêu một tiếng, cau mày hất chăn lên, nắm lấy tay Bùi Quyết.

Bùi Quyết tưởng nàng đã tỉnh, liền vén một lọn tóc vướng ra sau gáy cho nàng, khẽ gọi: "Vận nương?"

Phùng Vận không trả lời, chỉ nghiến răng hai cái, khuôn mặt nhỏ áp vào lòng bàn tay hắn, dịu dàng cọ cọ, rồi há miệng ngậm lấy ngón tay hắn.

Bùi Quyết hít vào một hơi lạnh.

"Yêu Yêu..."

Phùng Vận vẫn chưa tỉnh.

Nàng rất nghiêm túc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngậm lấy hắn, dùng đầu lưỡi khẽ đẩy, từ từ nhấm nháp như một đứa trẻ.

"Buông ra nào, Yêu Yêu."

Hắn dịu dàng dỗ dành, giọng nói trầm thấp như thôi miên.

Người trong lòng không đáp, lại vắt chân lên, quấn lấy eo hắn, dán sát lại gần hơn, tựa như vừa ăn được món mỹ vị sơn hào nào đó, cơ thể nhỏ bé nhẹ nhàng co rút, ôm lấy hắn không buông.

Bùi Quyết có bàn tay rất lớn, lớn hơn nàng rất nhiều, hai bàn tay nhỏ bé của nàng bò lên, càng khiến những đốt ngón tay thô ráp mạnh mẽ của hắn thêm phần nổi bật. Đầu ngón tay hắn chai sần rõ rệt, nàng chẳng chê, ngược lại còn rất thích, dùng làn da non mềm liên tục cọ xát chỗ thô ráp ấy, như đang gãi ngứa, lực cọ xát không mạnh, nhưng lại gần như muốn lấy mạng Bùi Quyết.

Hắn nghiến răng, hít sâu một hơi.

Đôi tay quen cầm đao thương, chưa từng biết cảm giác mẫn cảm như vậy, chẳng rõ cơn ngứa ngáy từ khớp ngón tay nào lan ra, chui thẳng vào tận xương cốt, khiến m.á.u huyết toàn thân như bốc lên, dồn hết xuống bụng dưới, căng tức đến mức tưởng như sắp nổ tung...

Nàng dường như càng tham lam, không chịu buông ra, quấn lấy hắn, chà xát trên người hắn, đến mức khuôn mặt tuấn tú phong thần của Bùi Quyết cũng bị nàng làm cho trở nên vặn vẹo.

Loading...