Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 426

Cập nhật lúc: 2025-04-30 13:40:42
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hình như tất cả mọi người, bao gồm cả Tiêu Trình, đều muốn bảo vệ Phùng Doanh. Họ bắt nạt Phùng Vận, ngoài nguyên nhân vì Tiêu Tam, còn vì muốn bênh vực cho sự "thuần khiết thiện lương" của Phùng Doanh.

Ngay cả Phùng Vận kiếp trước, lúc ban đầu cũng hận nhất là Trần phu nhân. Nếu không phải sau này c.h.ế.t thảm ở hoàng c.ung nước Tề, e rằng cũng khó mà nhìn thấu dưới gương mặt dịu dàng thiện ý kia, ẩn giấu bao nhiêu tâm cơ tính toán.

Nếu nói Lý Tang Nhược là nữ nhân tàn nhẫn vô sỉ, thì Phùng Doanh lại thật sự ác độc tới mức thuần thục như bản năng, diễn giải vô cùng hoàn hảo cái gọi là đỉnh cao của sự hiểm độc.

"Trưởng tỷ?"

Phùng Doanh thấy nàng cứ chăm chăm nhìn mình, trên mặt là ánh mắt xa lạ mà sắc bén dò xét, sự trấn tĩnh ôn hòa trên người mang theo một luồng áp lực vô hình, như muốn xuyên thấu cả nàng ta.

Thao Dang

"Nghe A phụ nói, tỷ đem món ăn của Ngọc Đường Xuân dời hết đến trấn Minh Tuyền rồi? Ta và A mẫu qua đây xem thử..."

Bị Phùng Vận nhìn tới tim đập chân run, Phùng Doanh cố gắng cười lấy lòng, nụ cười ngọt ngào dịu dàng.

"Ngửi thấy mùi quen thuộc này, A Trinh và A Lương thèm đến chịu không nổi, muốn xin chút đồ ăn ở cửa hàng A tỷ, nên mới xảy ra chút hiểu lầm."

Hừ.

Chỉ vài câu ngắn ngủi, đã mỉm cười đem mâu thuẫn quy kết thành "đệ muội muốn xin đồ ăn ở cửa hàng của trưởng tỷ mà không được", chẳng phải đang ngầm bảo với đám đông rằng Phùng Vận nhỏ nhen keo kiệt, còn bọn họ thì đáng thương oan ức sao?

Phùng Vận chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

"Ta còn tưởng ngươi sẽ hỏi, Tiêu Dung bây giờ thế nào? Ở trong tay ta, có chịu thiệt thòi, có bị ta ức h.i.ế.p hay không, ngươi chẳng quan tâm sao?"

Nàng cao hơn Phùng Doanh nửa cái đầu, diện mạo lạnh lùng yêu dã, ánh mắt cao ngạo áp người, khí thế bức người không gì sánh kịp.

Phùng Doanh khẽ khựng lại.

"Quả nhiên là A tỷ đã bắt giữ A Dung rồi?"

"Không phải ta. Là ngươi... chăng?" Phùng Vận khóe môi cong lên, nụ cười mang theo lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Phùng Doanh nghẹn thở trong lòng.

Nàng ta cảm thấy Phùng Vận đã khác xưa.

Dung mạo không thay đổi, nhưng tính tình lại trở nên khó đoán.

"A Dung... vẫn ổn chứ?"

Nàng tahỏi.

Nhưng Phùng Vận chẳng buồn trả lời.

Nàng phớt lờ Phùng Doanh, lạnh lùng nhìn Trần phu nhân.

"Các vị hôm nay tới tận cửa quậy phá, nếu là để phô trương thanh thế, thì chúng ta cũng đã mở rộng tầm mắt. Còn nếu là để cướp bóc... xin thứ lỗi, nơi này không phải chỗ cho các người tác oai tác quái!"

Tác oai tác quái?

Mặt mày Trần phu nhân co rúm lại.

Đây rõ ràng là lời mắng bà ta dùng để trách móc Phùng Vận trước kia.

Giờ lại bị chính nàng dùng để mắng ngược lại sao?

"Vô lễ!" Trần phu nhân giận dữ hất khăn, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Phùng Thập Nhị nương, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta vẫn là mẫu thân ngươi! Ngươi phải quỳ trước ta! Trừ phi, ngươi thừa nhận bản thân bất kính trưởng bối, bất hiếu nghịch đạo."

"Nói hay lắm."

Phùng Vận mặt không biểu cảm nhìn bà ta.

"Không ngại nói cho rõ. Nếu không phải vì hai nước nghị hòa, đại cục là trọng, thì ta đã động thủ từ sớm, chẳng thèm lằng nhằng đạo lý với các người."

"A tỷ..." Phùng Doanh đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng, "Sao tỷ có thể nói với A mẫu như vậy?"

Phùng Vận liếc nàng một cái, lạnh lùng:

"Ta cũng đang nhịn ngươi đấy. Bàn tay nợ ngươi một cái tát, đợi nghị hòa xong ta sẽ đòi lại."

Phùng Doanh lui liền hai bước, không thể tin nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-426.html.]

Còn đâu dáng vẻ nữ lang thế gia?

Phùng Vận giờ đây hoàn toàn giống như một mụ phụ nhân chợ búa.

"A tỷ, sao tỷ lại trở nên... tàn nhẫn như vậy..."

Phùng Vận khẽ cười:

"Gả cho võ phu, thì thành võ phụ. Cút đi, hôm nay ta không muốn ra tay."

Phùng Doanh nhìn vẻ mặt ngang ngược không lý lẽ của nàng, lại quay đầu nhìn về phía Ôn Hành Tố: "A huynh..."

Ôn Hành Tố thở dài một tiếng thật sâu.

"Mau về đi, đây không phải nơi ngươi nên tới."

Phùng Doanh: "Sản nghiệp của Phùng gia, sao ta lại không thể tới?"

"Sản nghiệp của Phùng gia?" Phùng Vận bật cười, "Phùng Doanh, ngươi biết cái gì gọi là thể diện không?"

"Ta nói sai sao?" Phùng Doanh vẫn giữ bộ dạng mềm mại yếu ớt ấy, vẻ mặt ta thấy mà thương, ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng nàng ta mới là kẻ yếu, còn Phùng Vận thì đang ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, cậy thế ức h.i.ế.p người khác.

Trước đây Phùng Vận thường bị nàng ta châm chọc vài câu đã nổi giận, sau đó lại trăm phương nghìn kế biện giải. Nhưng hiện giờ, nàng lười quan tâm người khác nghĩ thế nào.

Bảo nàng thô lỗ, thì nàng càng thô lỗ.

Bảo nàng độc ác, thì nàng càng ác hơn nữa.

"Phùng thị ở An Độ của ta, sớm đã cắt đứt với Phùng gia ở Hứa Châu các người. Đừng mơ tưởng lấy được từ tay ta dù chỉ một đồng xu."

"Khi nào đến lượt ngươi lên tiếng thay Phùng gia?!" Một tiếng quát giận dữ vang lên, từ trong đám đông bước ra chính là Phùng Kính Đình.

Ông ta dẫn theo mấy gia nhân to khỏe, đi thẳng đến bên cạnh Trần phu nhân, vỗ vỗ lưng bà ta an ủi.

"Phu nhân đừng chấp nhặt với nó."

Trần phu nhân nhân cơ hội cúi đầu, nức nở ấm ức.

"Ngươi nhìn xem nữ nhi tốt ngươi dạy ra đó."

Phùng Kính Đình nhíu mày, lạnh mặt nhìn Phùng Vận.

"Thập Nhị nương, ngươi dù có cứng đầu cứng cổ thế nào, cũng không nên giữa chốn đông người mà sỉ nhục mẫu thân và muội muội, nào là đòi đánh đòi g.i.ế.t, còn ra thể thống gì nữa..."

Phùng Vận khẽ bật cười.

"Ta đang tự hỏi vì sao các người kéo nhau đến đây, thì ra là muốn cướp đoạt? Được thôi..."

Nói rồi nàng khẽ nhướng mày, giọng điệu chậm rãi.

"Xem ra, cái tát nợ từ trước cũng không cần phải giữ nữa..."

Không cho ai kịp phản ứng, nàng giơ tay thẳng tắp, vung một cái tát lên mặt Phùng Doanh, rồi tươi cười nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Phùng Kính Đình và Trần phu nhân.

"Các người mỗi người nói một câu, ta liền tát nữ nhi các người một cái... Không tin thì thử xem?"

Phùng Doanh ôm mặt, mắt đỏ hoe đầy uất ức. Ôn Hành Tố đứng một bên cũng không ngờ nàng lại ra tay bất ngờ như thế.

Phùng Kính Đình và Trần phu nhân đều ngẩn người, mất mấy nhịp thở mới hoàn hồn, Trần phu nhân đau lòng kêu lên, lao đến ôm lấy Phùng Doanh, òa khóc.

"Ông trời ơi, đứa con bất hiếu này, mắng chửi thân muội muội, lại còn đánh thân muội muội, trời sắp sập rồi..."

Phùng Kính Đình tức giận đến mức râu tóc dựng ngược.

"Đồ bất hiếu bất mục..."

Ông ta chỉ thẳng vào Phùng Vận, giận đến mức muốn động thủ.

Nhưng mấy vệ sĩ lặng lẽ tiến lên, chắn ngang trước mặt ông ta.

Diệp Sấm, Lâm Trác, Cát Quảng, Cát Nghĩa, Đại Mãn và Tiểu Mãn, còn có đám tiểu nhị như Nam Quỳ, Sài Anh trong quán ăn, tất cả đều im lặng đứng về phía Phùng Vận.

Bốn phía ánh mắt giao nhau.

Phùng Vận nhìn thấy tay Phùng Kính Đình run run, cái tát kia mãi không vung ra được, thậm chí đến một tiếng hét cũng không dám, không khỏi bật cười.

Loading...