Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 427
Cập nhật lúc: 2025-04-30 13:40:44
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
"Ngươi mắng một câu, bà ta mắng một câu."
Lời còn chưa dứt, nàng liếc nhìn Tiểu Mãn.
"Tay ta đau rồi, ngươi đi! Thay ta tát Phùng Doanh hai cái thật vang dội. Ta muốn nghe thấy tiếng."
~~~~~~~~~
Chương này bốn nghìn chữ, có thể tính thành hai chương không? Có coi là thêm chương không vậy??
Phùng Vận: Không tính, ta còn chưa đánh đã tay.
Phùng Doanh: Phùng Vận ngươi giỏi lắm, rõ ràng nữ chính phải là ta, ta mới là tiểu bạch hoa nữ chủ, ngươi cướp đất diễn lại còn đánh ta...
Phùng Vận: Biết sao được, ta có người chống lưng, tài năng không che nổi.
Bùi Quyết: Người chống lưng là ta.
Phùng Vận: Cút! Ta nói là tác giả mẫu thân của ta!
~~~~~~~~~
236- Tự rẻ rúng bản thân.
Tiểu Mãn là nô tỳ Phùng gia từ nhỏ, bản năng sợ hãi với người Phùng gia đã ăn sâu vào m.á.u, bảo nàng đi đánh Phùng Doanh là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nàng ngây người: "Nữ lang..."
Phùng Vận: "Đánh!"
Tiểu Mãn hồi hộp nhìn sắc mặt nữ lang.
Nàng không hề nóng nảy, cũng chẳng phải hành động bốc đồng, mà bình tĩnh ra lệnh, trên mặt không một chút tức giận.
Tiểu Mãn siết c.h.ặ.t tay, dồn hết can đảm bước tới, giơ tay lên.
"Ngươi dám!" Trần phu nhân ôm c.h.ặ.t nữ nhi, lùi hẳn hai bước, nhìn đám gia nhân đang ngơ ngác như trong mộng, giận dữ gào lên.
"Chúng bay đều c.h.ế.t hết rồi à?"
"Phùng Kính Đình, nhìn xem nữ nhi ngươi nuôi thành cái thứ gì kia!"
Trần phu nhân nghiến c.h.ặ.t răng, oán hận trừng mắt nhìn mọi người xung quanh.
"Phùng Thập Nhị nương dám phạm thượng, các ngươi còn không mau thay ta dạy dỗ đứa bất hiếu kia..."
Một đám gia nhân bước lên, chặn đường Tiểu Mãn.
Hai bên đứng giữa phố, mỗi bên vì chủ tử của mình mà giằng co, khí thế căng như dây đàn.
Ôn Hành Tố thấy tình hình sắp không vãn hồi nổi, mà Bùi Quyết lại giao phó việc bảo vệ nghị quán cho hắn. Dù sao thì Phùng Kính Đình cũng là sứ thần, Phùng Doanh còn là chính thê của Tiêu Trình, nếu thật sự xảy ra động thủ, sẽ rất khó coi.
"A Vận." Hắn định thuyết phục nàng.
"Đây là chuyện riêng, đại huynh." Phùng Vận nhìn Phùng Doanh đang được Trần phu nhân ôm trong lòng, đôi mắt đỏ hoe, khóe môi nàng nhếch lên, nụ cười như một con hồ ly xinh đẹp nhưng xảo trá.
"Hai cái bạt tai này, nhất định phải đánh. Nếu không, sau này ta còn quản nổi ai?"
Ôn Hành Tố im lặng.
Trần phu nhân mắng ầm lên: "Đồ nghiệt chủng, ngay cả muội muội mình mà cũng không bảo vệ được..."
Nói xong, bà ta lại giở chiêu cũ, lớn tiếng mắng:
"Trấn Minh Tuyền này, quân Tấn các ngươi để mặc một ả nữ nhân tác oai tác quái. Triều đình nước Tấn của các ngươi là vậy đấy sao? Ta xem rõ ràng chẳng có thành ý nghị hòa gì cả..."
Tiếng chửi bới của bà ta có hiệu quả, nhanh chóng dẫn động đám quân Tề ở bên nghị quán chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-427.html.]
Dẫn đầu chính là lão tướng Tạ Tùng Quang.
Cái c.h.ế.t thảm của Khấu Thiện trên chiến trường Tịnh Châu khiến Tạ Tùng Quang ôm hận cực lớn đối với quân Bắc Ung, cơn tức ngấm ngầm tích tụ lâu ngày, vừa thấy người Phùng gia bị đám quân Bắc Ung ép bức, lửa giận lập tức bốc lên, sải bước xông tới, giận dữ quát lớn:
"Làm gì vậy? Muốn ức h.i.ế.p quân Tề ta không người hay sao?"
Nghị hòa là kết quả sau chiến tranh, nhưng binh sĩ hai bên từng giao tranh, thương vong chất chồng, trong lòng vốn đã có địch ý, chỉ chờ một mồi lửa là bùng nổ. Mà Trần phu nhân thì ngu xuẩn thiển cận, thấy quân Tề đông lên, lập tức càng lớn tiếng gào thét "quân Tấn đánh nữ nhi ta", "quá đáng lắm rồi", cố ý kích động lòng thù hận của quân Tề.
Phùng Doanh là chính thất được Tiêu Trình danh chính ngôn thuận cưới hỏi.
Đánh nàng ta một cái bạt tai, chính là đánh vào mặt Tề Hoàng đế.
Đánh vào mặt Tề Hoàng đế, tức là vả vào mặt người Tề, vả vào mặt quân Tề.
Dưới sự xúi giục của Trần phu nhân, mâu thuẫn leo thang cực nhanh.
Quân Tề giận dữ, rút đao tuốt kiếm, khí thế ngùn ngụt.
Quân Bắc Ung cũng không chịu nhượng bộ, có doanh thị vệ dẫn đầu, binh lính tuần tra ở xa nghe tin cũng ùn ùn kéo đến.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng binh khí vang lên leng keng, tiếng gầm gào không ngớt, bầu không khí căng thẳng đến mức chỉ cần chạm vào là bùng nổ.
Tạ Tùng Quang giận dữ như một con sư tử điên c.uồng, gầm to:
Thao Dang
"Dám thương tổn phu nhân nước Tề ta, nhất định phải xé xác các ngươi thành muôn mảnh!"
Phùng Vận: "Thấy dấu tay trên mặt nàng ta chưa? Là ta đánh đó."
Nói rồi nàng khẽ cười, "Muốn xé xác ta, tìm ta đi."
Tạ Tùng Quang tính khí nóng nảy, bị Phùng Vận khích cho bùng nổ, lập tức rút đao bên hông ra.
Phùng Kính Đình hoảng sợ run lên, vội lao tới ấn c.h.ặ.t tay ông ta lại.
"Tạ tướng quân, Tạ tướng quân... xin bớt giận, chuyện này vốn chỉ là việc nhà của Phùng gia ta thôi. Hiểu lầm cả, chỉ là hiểu lầm mà thôi..."
Trần phu nhân nhìn bộ dạng hèn nhát của ông ta, giận đến nghiến răng.
"Hiểu lầm cái gì, ngươi xem mặt A Doanh đi, bị nó đánh ra cái dạng gì rồi?"
Phùng Kính Đình chột dạ đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tạ Tùng Quang, nhỏ giọng giải thích:
"Tạ tướng quân, đó là trưởng nữ của ta, Thập Nhị nương..."
Tạ Tùng Quang ngón tay run lên, lúc này mới bừng tỉnh.
Năm đó ở thành Tịnh Châu, ông ta chỉ trông thấy Phùng Vận từ xa, mà ở Đài Thành, cũng chưa từng có giao tình trực diện, chuyện đã nhiều năm, sớm đã quên mất bộ dạng trưởng nữ của Phùng Kính Đình.
Nhưng lời đã nói ra, khó mà thu lại.
"Chuyện gia đình của phủ quân, Tạ mỗ vốn không nên can thiệp, nhưng..."
Ông lạnh lùng quét mắt nhìn đám quân Bắc Ung trước mặt, giọng nói lạnh tanh:
"Ngày mai nghị hòa, hôm nay đã dám ra tay đánh người của sứ đoàn Tề quốc tại nghị quán, rõ ràng coi thường nước Tề chúng ta. Mối nhục này, phủ quân nhịn được, nhưng Tạ mỗ không nhịn được!"
Phùng Vận hỏi hắn: "Nhà sứ đoàn quý quốc giữa ban ngày ban mặt vào cửa tiệm ta cướp giật, vậy thành ý của quý quốc nằm ở đâu?"
Sắc mặt Trần phu nhân thay đổi dữ dội, mắng lớn:
"Đó vốn là sản nghiệp Phùng gia ta, sao có thể gọi là cướp giật? Tạ tướng quân, con tiện nhân này bất hiếu bất kính, quen thói vô lễ, chuyên gây rối. Nếu ngài tới Đài Thành hỏi thăm, không ai là không biết tiếng xấu của Phùng Thập Nhị nương..."
Phùng Vận thản nhiên đáp:
"Đúng vậy, tiếng xấu của Phùng Thập Nhị nương, đều là do kế mẫu ban tặng."
Nói xong, nàng lập tức xoay người, thẳng thừng chỉ vào Phùng Kính Đình.
"Năm thứ ba Vĩnh Bình, tháng sáu, quân Bắc Ung liên tiếp phá năm thành, áp sát An Độ, binh lâm thành hạ. Lúc ấy, quận thủ Phùng Kính Đình dâng nữ cầu hòa, vứt bỏ ba vạn năm nghìn hai trăm bốn mươi tám dân chúng trong thành, dẫn thân quyến chạy trốn tới Tín Châu. Trước khi đi, quận thủ còn vét sạch kho phủ, đốt lương thảo, khiến An Độ đầy rẫy xác c.h.ế.t đói, tựa như địa ngục trần gian... Chuyện này ở An Độ, không ai không biết, ai cũng có thể làm chứng!"