Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 428
Cập nhật lúc: 2025-04-30 13:40:46
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngươi nữa."
Phùng Vận chỉ vào Trần phu nhân,
"Rõ ràng biết ta và Tiêu Tam có hôn ước, lại dung túng nữ nhi` ngươi Phùng Doanh quyến rũ tỷ phu, sau lưng mờ ám trao đổi, còn bày mưu đưa ta vào doanh trại quân Tấn, rồi quay đầu gả nưc nhi cho Tiêu Tam... Những chuyện dơ bẩn nhơ nhớp ngươi làm sau lưng, ta tạm chưa nhắc tới. Chỉ nói chuyện hôm nay, giữa ban ngày ban mặt, thiên địa quang minh, ngươi dung túng đầy tớ ác ôn tới cửa cướp đoạt tài sản mà phu gia ban cho kế nữ, đúng là mặt dày vô sỉ, đê tiện, bỉ ổi..."
Nàng lại quay đầu, ánh mắt dừng lại trên Tạ Tùng Quang, cười lười biếng:
"Phùng Thập Nhị có nghe tiếng Tạ tướng quân khí tiết ngời ngời, không dung được một hạt cát trong mắt. Nay dám hỏi Tạ tướng quân một câu: kẻ vô liêm sỉ đê tiện như vậy, có đáng để ta hiếu kính không? Một tên quan lại d.â.m loạn tư thông, có đáng để dân nước Tề ta dùng thuế má mà nuôi dưỡng không? Một đứa con hoang, có xứng làm mẫu nghi thiên hạ, làm hoàng hậu nước Tề không?"
Một hơi ba câu hỏi, khiến Tạ Tùng Quang nghẹn lời, cứng họng.
Phùng Vận lại bước thêm một bước, chỉ vào ‘Trường Môn thực tử’, ánh mắt quét qua bốn phía, nơi bá tánh đều im phăng phắc.
"Phùng Thập Nhị lại xin hỏi Tạ tướng quân: Cửa hàng này, sản nghiệp này, là của ta, hay của Phùng gia?"
Chuyện Phùng gia kia, Tạ Tùng Quang cũng từng nghe sơ qua.
Chẳng qua ông ta chưa từng nghĩ sâu, ban nãy cũng không biết nữ lang đứng trước mặt chính là Phùng Thập Nhị, lao tới vì muốn giữ thể diện cho sứ đoàn nước Tề, chứ không phải để làm tay sai cho Phùng gia.
Nhất thời im lặng, Tạ Tùng Quang thu đao, cau mày liếc nhìn Phùng Kính Đình một cái, ôm quyền nói:
"Chuyện nhà phủ quân, Tạ mỗ không tiện can thiệp."
Dứt lời liền phất tay, gọi đám thủ hạ:
"Chúng ta đi!"
Quân Tề lùi về sau, nhưng đám Diệp Sấm, Lâm Trác thì một bước cũng không nhường.
Phùng Vận vẫn giữ dáng vẻ bình thản, nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn quanh bá tánh.
"Các vị hương thân, xin phân xử giùm: Hai cái bạt tai này, ta có nên đánh không?"
"Nên đánh!"
"Nên đánh!"
Tiếng hô vang dậy khắp con phố nhỏ.
Mặt Trần phu nhân tái mét, mắng chửi cái gì đó, nhưng tiếng mắng đã bị tiếng reo hò lấn át.
Mặt Phùng Doanh càng thêm trắng bệch, dấu tay đỏ ửng hiện rõ trên má.
"Trưởng tỷ chịu oan khuất, ta cũng đau lòng thay."
Phùng Doanh đột nhiên đẩy Trần phu nhân ra, chậm rãi bước về phía Phùng Vận.
Giữa ánh mắt của toàn bộ dân chúng và binh sĩ hai nước, nàng ta rưng rưng nước mắt, quỳ xuống, ngẩng mặt lên, nức nở không thôi.
"Xin lỗi trưởng tỷ, ta ngu dốt, trước kia không biết tỷ đã chịu nhiều uất ức như vậy, cũng không biết cái gọi là nhân duyên mà ta tự hào, thực chất là giẫm lên m.á.u và nước mắt của tỷ mới có được..."
Nàng ta rơi nước mắt lã chã, ngước nhìn Phùng Vận, nhắm mắt lại.
"Trưởng tỷ cứ đánh đi. Nếu hai cái bạt tai này có thể bù đắp một phần vạn nỗi nhục tỷ phải chịu ở An Độ, A Doanh ta cam lòng."
Quả thật là một đóa bạch liên hoa trong trắng thuần khiết.
Phùng Vận cười lạnh.
Thì ra Phùng Doanh cũng lợi hại đến thế.
Dùng lùi để tiến, chỉ một câu đã khéo léo ly gián quan hệ giữa nàng và Bùi Quyết.
Ngầm ám chỉ nàng từng chịu nhục nhã trong doanh quân Tấn, mối nhân duyên này là cưỡng ép mà thành, không phải tình nguyện...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-428.html.]
Nếu nàng phủ nhận mình từng chịu khổ, từng bị nhục, thì lời nói vừa rồi của nàng ta sẽ tự nhiên mất đi chỗ đứng, đồng thời khiến Phùng gia chịu thêm nhiều tiếng xấu...
Ánh mắt đám đông đều dồn vào hai nữ lang đứng giữa phố.
Bùi Quyết lặng lẽ đứng c.uối đám người, Diệp Sấm nhìn thấy hắn, định mở miệng, nhưng bị hắn lạnh mặt ngăn lại.
Diệp Sấm đành nuốt lời vào bụng.
Bùi Quyết trầm mặc, không nói một lời, giống như đám dân chúng vây xem, lặng lẽ nhìn Phùng Vận.
"Phùng Doanh, ta nhất định sẽ xé toang lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa này của ngươi."
Phùng Vận cúi đầu, nhìn Phùng Doanh, dùng giọng rất thấp nói.
Phùng Doanh ngước mắt, đối diện với nàng.
Trong đôi mắt ướt đẫm kia đầy rẫy vẻ tội nghiệp, bi thương.
"Trưởng tỷ có hận có oán, chịu oan khuất cùng cực, dù đánh ta thế nào cũng là lẽ đương nhiên..."
Phùng Vận nhẹ nhàng vén lọn tóc rối bên má nàng ta, đôi lông mày khẽ nhướng lên.
Nụ cười ấy, tựa hoa núi nở rộ, tuyệt sắc kinh người.
Rồi, trước sự chứng kiến của bá tánh xung quanh, người thiếu nữ diễm lệ ấy, với một động tác vừa đẹp đẽ vừa dứt khoát, vung tay tát mạnh lên mặt Phùng Doanh.
Phùng Doanh đau đớn, ôm mặt ngã xuống đất.
Chát!
Phùng Vận bước tới, ngược tay bồi thêm một cái tát.
Trong tiếng văng vang của lòng bàn tay, giọng nàng lạnh lùng nhưng vô cùng êm tai:
"Ta đánh ngươi, không phải vì ta đã chịu bao nhiêu nhục nhã. Hừ, ta có thể ở trấn Minh Tuyền này, giữa ban ngày ban mặt mà đánh vào mặt phu nhân nước Tề, thì có gì gọi là nhục? Phu quân ta yêu thương ta vô cùng, nếu không có hắn chống lưng, ngươi nghĩ ta dám động tay với các ngươi sao? Ta chẳng những không nhục nhã, mà còn đắc ý lắm. Tất cả đều nhờ ân đức của Phùng Kính Đình, dâng nữ để cầu hòa, mới khiến ta may mắn gặp được người tốt; nhờ ân nghĩa Tiêu Tam không cưới, mới giúp ta tránh được đại họa!"
Những lời nàng nói, buông thả mà kiêu ngạo, trong ánh mắt còn tràn đầy ngọt ngào, khiến bất kỳ ai còn nghi ngờ lúc nãy cũng lập tức tan biến.
Phùng Doanh rưng rưng: "Trưởng tỷ đã được hạnh phúc, vậy tại sao... vẫn còn hận ta?"
Phùng Vận nhếch môi cười:
"Trần phu nhân không biết liêm sỉ, nuôi ra đứa nữ nhi giống hệt mình. Ta đánh ngươi, chẳng qua là muốn nhục nhã ngươi, đơn giản, thô bạo mà nhục nhã ngươi, thế thôi."
237- Phu nhân quá dũng mãnh.
Mặt Phùng Doanh nóng rát, đỏ bừng trông đến đáng sợ, trong đôi mắt tràn ngập hàn ý, nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến kinh người.
"Vậy trưởng tỷ muốn thế nào, mới có thể tiêu tan oán hận trong lòng?"
Thao Dang
Phùng Vận thong thả lau tay bằng khăn, mỉm cười.
Phùng Doanh hơi ù tai, lắc lắc đầu, cười khổ đối diện nàng:
"Thêm hai cái tát nữa có đủ không? Không đủ thì mười cái, hai mươi cái cũng được. Chỉ cần trưởng tỷ có thể buông bỏ hận thù, hóa giải hiềm khích với phụ mẫu, cho dù đánh c.h.ế.t Phùng Doanh này, thì cũng có sá gì?"
"Ngươi điên rồi!" Trần phu nhân lao tới ôm c.h.ặ.t lấy nữ nhi đang run rẩy, vừa ôm vừa khóc rống lên.
"Phùng Kính Đình, ông còn đứng đó làm gì? Nhìn người ta bắt nạt A Doanh như vậy, ông là phụ thân mà cũng mặc kệ sao?"
Phùng Kính Đình nhắm mắt, khuôn mặt thất thần, đứng yên tại chỗ.
"Phụ thân không cần khó xử."
Phùng Vận cười nhàn nhạt:
"Ta đã nói rồi, nếu không phải ngươi vô lương tâm hại ta, ta cũng không thể làm nên chuyện vẻ vang như hôm nay, trở thành tướng quân phu nhân. Tất cả đều nhờ ngươi ban cho, trong lòng nữ nhi còn đang cảm kích lắm đấy."