Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 735

Cập nhật lúc: 2025-07-28 10:02:31
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

405- Vô hạn mộng tưởng.

Vừa đến "trăm năm một", ánh mắt lập tức sáng rỡ.

“Nương tử đừng giữ bí mật nữa, mau .”

đấy, chúng đều là thô kệch, hiểu mấy đạo lý buôn bán, nương tử bảo gì thì chúng cứ theo mà thôi.”

Mọi đều phối hợp, nét mặt nóng lòng sốt ruột.

Phùng Vận :

“Ban đầu, làng chúng chỉ nông trang, đó mới xưởng nông cụ, xưởng may, xưởng gốm, xưởng than tổ ong. Để ứng phó với khách buôn qua , bảo mấy ăn trong làng mở quán cơm, quán, tạp hóa ở đầu làng…”

Khi nàng đến đây, ai nấy đều gật đầu liên tục.

Phùng Vận tiếp:

“Khi đó nhiều thấy Vương đồ tể, Chu quả phụ ăn , cũng nôn nóng ruộng nữa, kiếm tiền dễ, bắt chước họ mở quán, nhưng đều ngăn . Ta trong lòng trách thiên vị, nghĩ lợi nên công bằng…”

Mấy , chút ngượng ngùng.

Dương thập trưởng :

“Nương tử là thế nào, vì thôn bao việc, đều rõ. Mấy kẻ lắm lời đ.â.m thọc, chẳng đáng bận tâm.”

Mọi đồng thanh hưởng ứng.

Phùng Vận bật khẽ.

“Khi đó ngăn họ mở quán, là vì nghĩ cho họ.”

Thấy im lặng, nàng nếu rõ, nghi ngờ sẽ còn kéo dài.

Nàng dừng một chút tiếp:

“Khi đó mấy khách buôn mà đến Hoa Khê? Mọi mà bỏ hết việc đồng áng, thì bán cho ai? Quán cơm, quán mọc lên như nấm, ai ăn? Đổ hết tích cóp , c.uối cùng chẳng khác gì ném tiền xuống sông.”

Dương thập trưởng thở dài:

“Nương tử lúc nào cũng nghĩ cho thôn dân, ai dám ăn linh tinh, đầu tiên tha.”

Phùng Vận mỉm :

“Bây giờ thì thời cơ tới .”

Mọi mắt sáng rỡ, nàng chằm chằm.

Phùng Vận :

“Có bến tàu, từ nay về , thôn nào trong quận An Độ thể so với Hoa Khê về lượng khách qua … Có , ắt sẽ giao thương.”

Dương thập trưởng :

“Vậy thì quá, ai mở quán gì, cứ mở là .”

“Không.” Phùng Vận trầm mặt:

“Cửa hàng cũng thể tùy tiện mà mở. Hôm nay gọi đến đây là để việc . Trước chúng là thôn nhỏ, thế nào thoải mái thì , nhưng từ giờ khác . Phải quy hoạch thống nhất, mới tránh tình trạng hỗn loạn.”

“Quy hoạch thống nhất?”

Mấy mà mơ hồ hiểu.

Phùng Vận vốn cũng trông mong họ hiểu ngay.

Trước khi mời họ đến, nàng vẽ sẵn bản đồ...

Mấy rành chữ nghĩa, nhưng bản vẽ đơn giản dễ hiểu.

Dương thập trưởng những con đường, cửa hàng đánh dấu rõ ràng, cả run rẩy vì phấn khích, giọng lắp bắp.

“Nương tử là, Hoa Khê sẽ phố xá như , nhiều cửa hàng thế ?”

“Không chỉ thế.” Phùng Vận nghĩ đến hàng hóa và dòng mà bến tàu sẽ mang đến, trong đầu nàng cũng tràn đầy mộng tưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-735.html.]

“Sẽ nhiều hơn nữa, sẽ xây dựng hơn nữa.”

Dương thập trưởng hít một lạnh.

Đây là điều mà bọn họ dám mơ tới.

“Nương tử, chúng thể gì?”

Phùng Vận đáp:

Thao Dang

“Để tránh thứ rối loạn, từ bây giờ quy hoạch sớm…”

Vừa , nàng chỉ các ký hiệu bản đồ.

“Con đường làng , còn là đường làng nữa, mà sẽ thành quan đạo, con đường chính nối từ An Độ quận đến bến tàu, cũng là trạm dừng đầu tiên của khách thương đến An Độ. Cho nên, thể xây quán dọc đường làng nữa, chừa chỗ để mở rộng đường…”

Nàng từ tốn giải thích từng việc một.

Đây còn là kế hoạch cho một thôn làng, mà là bản quy hoạch tương lai của cả một thành trấn.

Dương thập trưởng xúc động đến lắp bắp:

“Tốt, cái thật đấy.”

Ngay đó, tinh mắt phát hiện:

“Nương tử, khu đất phần lớn là của nhà ?”

Phùng Vận khẽ “ừ”, chỉ một chỗ khác bản đồ.

“Ở đây, ngoài nhà Nhậm , những chỗ còn đều là đồi hoang của thôn. Để tránh tổn hại ruộng nương, xây chợ ở đây là hợp nhất.”

Khi đó Nhậm Nhữ Đức định cư ở Hoa Khê, cố ý chọn đất sát bờ Trường Hà.

Đất hoang vu, xa ruộng đồng, đa chọn. vì ông thích thanh nhã, cần tiện việc, tiếp xúc quá nhiều với thôn dân, nên chọn nơi mà khác chọn…

Không ngờ là lựa chọn lời nhất.

Dương thập trưởng ngưỡng mộ thôi:

“Bảo sách nhiều để mở mang đầu óc. Nhậm tiên sinhhọc rộng hiểu sâu, tầm cũng xa hơn hẳn.”

Phùng Vận mỉm .

Thật Nhậm Nhữ Đức chọn chỗ đó, chỉ là ở một thôi.

“Nếu ý kiến, sẽ vẽ một bản quy hoạch chi tiết hơn... chúng cần vội, từ nay đến lúc bến tàu xây xong vẫn còn thời gian.”

Nói xong, nàng nghiêm mặt, đảo mắt .

“Từ hôm nay, nhất định giữ c.h.ặ.t đất trong tay, bán bừa bãi.”

Một ngũ trưởng xúc động thở dài:

“Biết lúc mới định cư, thà chọn mảnh đất hoang khô cằn gần bến tàu, cũng hơn chọn chỗ mà xa. Sau bến tàu đông , chỉ cần mở quán bánh nướng cửa cũng đủ nuôi cả nhà.”

“Không cần ghen với khác.” Phùng Vận :

“Chuyện tương lai ai cho chắc ? Đất xa bến tàu cũng giữ c.h.ặ.t. Biết , còn giá hơn cả đất gần bến chứ?”

“Thật ? Có thể đắt hơn cả đất gần bến ?”

“Các thử Minh Tuyền xem... Hồi đó chỉ là một con phố nhỏ, giờ phát triển đến mức nào ?”

Mọi nhất thời trầm mặc.

Bởi vì họ chợt nhớ , Phùng Vận cũng chính là chủ đất lớn nhất ở trấn Minh Tuyền.

So với Nhậm Nhữ Đức tầm xa, chi bằng Phùng Vận, tính toán sót một bước.

Dương thập trưởng cảm khái:

“Nương tử quả thật như thần linh phù trợ .”

Phùng Vận ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng trong lòng cũng dám tự mãn chút nào.

Loading...