Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 737

Cập nhật lúc: 2025-07-28 10:02:37
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vận nương rảnh, tới phủ mới của xem một chút chứ?”

Phùng Vận liếc Ôn Hành Tố, “Khi nào?”

Phù Dương Nghi : “Tùy ngươi tiện lúc nào cũng ...”

Lại ngượng ngùng bảo: “Ta thấy điền trang của ngươi nơi nơi đều phong cảnh, riêng nhã, mời ngươi đến chỉ điểm giúp, xem còn chỗ nào cần chỉnh sửa ?”

Tâm tư của nữ lang, cả lên mặt cũng sai biệt lắm.

Phùng Vận bỗng sinh một loại đồng cảm nên lời.

Giống như thương xót nàng thiếu nữ kiếp ở hẻm Nguyệt Nha, từng đuổi theo bước chân của Tiêu Tam...

Mới mẻ bánh, mới trồng chậu hoa, từng chút một đều mong thể thấy...

“Vậy mai đến ? Hôm nay đại trở về, tiếp đãi.”

Nói xong môi cong lên, đầu về phía Ôn Hành Tố, nhàn nhạt bảo:

“Huyện quân cũng lâu dùng cơm ở điền trang , đúng lúc hôm nay chiêu đãi đại , chi bằng ở cùng ăn cơm? Ăn xong nếu còn dư thời gian, chúng cùng đến phủ mới của ngươi dạo?”

Ở gần thế, chỉ là mấy bước chân, Phùng Vận thấy phiền toái gì.

Phù Dương Nghi đương nhiên ăn cơm.

vẻ mặt lạnh nhạt của Ôn Hành Tố, đủ khiến nàng chùn bước.

“Không quấy rầy quá ...”

Thích một , khiến nàng trở nên dè dặt.

Phùng Vận khẽ mỉm , định đáp lời, bên cạnh nàng là Phù Dương Tung chen lời .

“Đa tạ Vương phi nhiệt tình mời mọc. Vậy chúng , c.ung kính bằng tuân mệnh.”

Gã khom hành lễ, đáp lời một cách sảng khoái vô cùng.

Phù Dương Nghi ngờ tới, sững sờ một chút, lập tức mặt đỏ bừng.

“Ca ca…”

Phù Dương Tung khẽ ho một tiếng, “Muội chẳng còn chuyện với Vương phi ? lúc ở ăn bữa cơm, phiền …”

Những ngày , Phù Dương Tung sống vô cùng khổ sở.

Không ai hầu hạ, ăn mặc đều tự lo, còn kể, mỗi ngày chỉ thể cùng đám trong thôn học dùng bữa, mà cơm canh của thôn học so với đầu bếp phủ Đại Trưởng công chúa...

Thức ăn đưa miệng như nhai sáp, mỗi giờ mỗi khắc đều mong về phủ.

Khổ nỗi Đại Trưởng công chúa thật sự quyết tâm gã chịu khổ, đến thôn Hoa Khê lâu như , một đến thăm, cũng cho bất kỳ hạ nhân nào đến hầu hạ.

, Trường Môn mỹ thực đãi khách, dẫu dày mặt cũng ăn cho no mới .

Phùng Vận liếc gã một cái, khẽ , nể mặt Phù Dương Nghi, liền mời hai cùng trong.

Chẳng bao lâu, thức ăn dọn lên.

Mắt Phù Dương Tung gần như rớt trong bát.

Từng là kẻ sống trong gấm vóc lụa là, gã từng trân quý đồ ăn, nay chịu khổ , mới thấy một bàn rượu ngon món quý, cảm động đến mức suýt bật .

Thế nên bữa cơm , Phù Dương Tung hiếm khi yên lặng, chuyên tâm ăn cơm.

Phù Dương Nghi bộ dạng của gã, còn mặt Ôn tướng quân, chỉ tìm cái lỗ chui xuống, hoặc lập tức phủi sạch quan hệ với gã...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-737.html.]

Mất mặt c.h.ế.t .

Nàng ngượng ngùng bảo: “Xem ca ca ở Hoa Khê thật sự rèn luyện , thể đổi tính tình...”

Phùng Vận mỉm , “Đại Trưởng công chúa dạy con nghiêm.”

Rõ ràng là một câu khen ngợi, nhưng Phù Dương Nghi mà mặt nóng bừng.

Nếu dạy con nghiêm, thì chuyện Tiểu Giới Khâu, gì đến mức đánh sống đánh c.h.ế.t?

Nàng liếc nét mặt Ôn Hành Tố, vẻ dày mặt tiếp tục ăn uống của Phù Dương Tung, cái dáng vẻ hổ , quả thực lập tức hóa thành tro bụi.

“Ca ca...”

Nàng khẽ nhắc, “Vương phi đang chuyện.”

Phù Dương Tung ngẩng đầu, lười biếng : “Nghe mà, Vương phi đang khen đấy.”

Phù Dương Nghi liếc sang Ôn Hành Tố đang cúi mắt im lặng, chỉ hận thể bóp c.h.ế.t tai họa .

Thao Dang

Nàng trừng mắt Phù Dương Tung, hiệu: “Đến thôn giảng học lâu như , chẳng lẽ ca ca cảm ngộ gì ?”

Nàng để gã mượn cơ hội biểu hiện một phen, thuận tiện lời xin với Phùng Vận, tỏ lòng hối hận.

Để cho Ôn Hành Tố thấy, cũng coi như giải quyết một tâm nguyện trong lòng nàng .

Ai ngờ Phù Dương Tung ngay cả đũa cũng buông, lười nhác đổi tư thế , rõ ràng là kiểu buông xuôi cố nữa, dáng vẻ quý công tử gì cũng chẳng còn, mà như :

“Nói đến cảm ngộ thì nhiều lắm.”

Rồi chỉ chỉ cái bàn gỗ mặt.

“Chỉ là mỹ thực mắt, cảm ngộ của tao nhã cho lắm, vẫn là đừng trò thì hơn.”

Phù Dương Nghi thể nổi bộ dạng cà lơ phất phơ .

Chỉ khiến Ôn Hành Tố càng thêm chán ghét nhà nàng .

“Ca ca.” Nàng khẽ ho, “Huynh định ?”

Phù Dương Tung nhướn mày, c.uối cùng cũng buông đũa.

“Nếu nhất định bắt cảm ngộ, khách sáo nữa. Sáng dậy sớm hơn gà, tối ngủ muộn hơn chó, muỗi cắn, chuột kêu, nhà xí như b.ắ.n pháo, nhà tranh lạnh lẽo, ai ở thì đó tự ...”

Thậm chí còn trơn tru?

Phùng Vận mà cũng thấy buồn .

Thôn học điều kiện hạn, bình thường lẽ chỉ cần chỗ che mưa tránh gió là , dễ dàng thỏa mãn. là Đan Dương quận vương, những ngày tháng ở thôn học, hẳn chẳng khác gì tù.

“Xem cơ sở vật chất của thôn học Hoa Khê vẫn cần cải thiện thêm. Đa tạ Quận vương chỉ điểm...”

Nàng bộ trịnh trọng hành lễ với Phù Dương Tung.

Phù Dương Nghi hổ đến mức mặt đỏ bừng bừng, “Vận nương ngươi đừng bậy, thôn học Hoa Khê từng đến xem, rộng rãi sáng sủa, đông ấm hè mát, như khó coi ...”

“Muội là chuyện nên đau lưng.” Phù Dương Tung uất ức lâu như , chịu để nàng phản bác, “Nếu để , đảm bảo đến ba ngày, lóc chạy về tìm A mẫu mách tội...”

Mặt Phù Dương Nghi , thật sự đỏ rực như nướng lửa.

Có ca ca như , nàng còn ngẩng đầu mặt Ôn tướng quân thế nào?

“Mời dùng bữa.” Ôn Hành Tố đột nhiên dậy, hành lễ với họ, “Ta còn việc, xin cáo lui .”

Dứt lời, đợi nhà họ Phù Dương phản ứng, sang Phùng Vận:

“Yêu Yêu, về doanh trại đây.”

Loading...