Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 738

Cập nhật lúc: 2025-07-28 10:02:40
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Vận liếc gương mặt đỏ như nhỏ m.á.u của Phù Dương Nghi, lập tức dậy.

“Ta tiễn .”

“Không cần. Muội ở dùng cơm với Huyện quân và Quận vương .”

Ôn Hành Tố gật đầu hiệu với họ, đó thong thả lui bước, ngoài.

Phùng Vận theo sát phía , sang Phù Dương Nghi : “Ta một lát . Hai vị cứ tự nhiên dùng bữa.”

Hai bọn họ một một rời khỏi, để hai Phù Dương ở trong phòng, mắt to trừng mắt nhỏ.

Phù Dương Nghi giận đến mức sắc mặt xanh mét.

“Huynh cố ý ?”

Phù Dương Tung hất cằm: “Phải thì ?”

Thật cũng là cố ý, đồ ăn ngon thật sự khiến gã nhịn .

Phù Dương Nghi hỏi, gã nhất định , xem như trả món nợ cũ nàng tta ừng đ.â.m một nhát tim gã.

“Đừng tưởng thích vị Ôn tướng quân , chuyện chuyện cũng chạy đến Hoa Khê, còn cố sống cố c.h.ế.t thuyết phục A mẫu xây nhà ở đây... Phù Dương Nghi, hổ ? Bám riết lấy nam nhân ?”

Hai từ nhỏ đến lớn luôn cãi , mồm miệng từng chịu thua.

Thế nhưng, dù đây Phù Dương Tung khó đến , Phù Dương Nghi cũng chỉ cãi , hoặc nhảy lên đánh gã, hai đuổi khắp sân…

Nàng từng .

Chưa từng.

, khi Phù Dương Tung thấy hàng lệ tuôn rơi từ mắt nàng , gã lập tức hoảng loạn…

“Ta… ? Muội cái gì mà ? Ta ý đó mà... Ê, cũng sai, sáng suốt một cái là , ý với . Muội sớm thu tâm tư , là phó tướng Bắc Ung, diện mạo như ngọc, tài năng xuất chúng. Muội cũng , từng trượng phu, từng đốt nhà phu gia cũ, ngoài ăn chơi tiêu xài thì chẳng giỏi cái gì, xứng với chỗ nào...”

“Phù Dương Tung!”

Đây là đầu tiên Phù Dương Nghi gọi đầy đủ họ tên .

Trước đây cãi đến mấy, nàng cũng từng như .

“Cút!” Nàng chỉ cửa, “Ngươi cút ngay cho , thấy ngươi.”

Phù Dương Tung chịu nổi bộ dạng nàng nước mắt đầm đìa, nhưng gã thể chịu thua . Đường đường là Đan Dương quận vương, gã từng học cách cúi đầu nhận sai mặt .

“Dựa ngoài? Muốn thì ngươi , còn ăn no...”

“Được. Ta .” Phù Dương Nghi vì quá giận mà mất khống chế, giờ phản ứng , đương nhiên thể giành phần chủ nhà, bèn chống bàn thấp bật dậy, lao ngoài như một cơn gió.

Vừa khéo đụng Phùng Vận đang tiễn Ôn Hành Tố trở về.

Lần đầu tiên nàng thấy Phù Dương Nghi , cũng sững , đưa tay giữ lấy vai nàng , cúi đầu .

“Có chuyện gì ?”

“Không cả.” Nước mắt của Phù Dương Nghi càng rơi dữ dội, liên tục hít mũi.

“Ca ngươi bắt nạt ngươi ?” Phùng Vận hỏi.

“Không .” Phù Dương Nghi lắc đầu.

Tuy lời của Phù Dương Tung khó , nhưng nàng , nước mắt của vì gã sai, mà vì gã đúng, đánh thẳng lòng tự tôn của nàng .

“Hôm nay cảm ơn Vận nương chiêu đãi, nữa. Ngày mai nếu ngươi rảnh, cùng đến điền trang là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-738.html.]

Phù Dương Nghi cúi thi lễ, như chợt nhớ điều gì, đầu , rút túi tiền từ trong n.g.ự.c áo, nhét tay Phùng Vận.

“Tiền ăn của ca . Nếu tiện, ngươi cho nấu chút gì ngon cho ăn cho đỡ thèm. Hắn , chẳng sở thích gì, chỉ mỗi cái miệng là kén, thích ăn đồ ngon...”

Nói xong, nàng lưng rời , ngoảnh đầu .

Phù Dương Tung bên trong, vặn thấy một màn , cả sững sờ, một lúc mới lẩm bẩm:

“Ta... quá đáng ?”

Phùng Vận liếc gã một cái, lạnh lùng, lưng bước .

Phù Dương Tung một đó, ăn xong, bỏ thì tiếc. Đi xong, ở thì ngượng...

Đang lúc lúng túng, một tiểu tư từ sân tới, cúi hành lễ.

“Bẩm Đan Dương quận vương, tìm.”

Phù Dương Tung ngẩn .

Từ khi A mẫu đày đến Hoa Khê thôn giảng học, đám bằng hữu rượu chè ngày đều cắt đứt liên lạc, ai còn nhớ đến gã?

407- Bàng hoàng bất ngờ.

Gã hồ nghi lên tiếng, chỉnh vạt áo, lững thững ngoài.

Ngoài trang trại đậu một chiếc xe ngựa lộng lẫy.

Mành xe vén lên, lộ gương mặt tươi của Nguyên Khanh, “Tử Phóng .”

Phù Dương Tung ngẩn một thoáng, mừng rỡ xốc tay áo, bước tới ôm quyền hành lễ.

“Tồn Kiên !”

Hai , Phù Dương Tung đưa mắt đánh giá y một lượt, bật ha hả.

“Xem thể Tồn Kiên dưỡng ?”

Cố ý chọc đúng chỗ đau.

Nguyên Khanh từng phạt vì trêu chọc Phùng Vận ở Tiểu Giới Khâu, suýt nữa Thuần Vu Diễm c.h.é.m c.h.ế.t, trọng thương suýt mất mạng, chuyện ở An Độ ai cũng , đối với Nguyên Khanh là chuyện cực kỳ nhục nhã, thể vui khi nhắc đến?

Y khẽ , ánh mắt lướt qua một tia lạnh lẽo, thoáng hiện biến mất, Phù Dương Tung hề nhận , vẫn tự nhiên bước tới, thạo thói mà trèo lên xe ngựa của Nguyên Khanh.

“Tồn Kiên cũng đến cái chốn rách nát ? Gì thế, tới tìm ?”

Thao Dang

Trên mặt Nguyên Khanh biểu cảm gì, khuôn mặt gầy gò , sống mũi diều hâu nhô càng thêm vẻ lạnh lẽo.

“Ta đến tìm Diêu đại phu lấy thuốc, tiện đường ghé thăm .”

Vết thương của Nguyên Khanh, ban đầu chữa mãi khỏi, phủ Huệ Vương ở Huỳnh Dương tìm thầy giỏi khắp nơi, c.uối cùng cũng là tìm đến Diêu đại phu ở thôn Hoa Khê, mới dần dần chuyển biến .

Việc , Phù Dương Tung .

sắc mặt của Nguyên Khanh, khiến gã cảm thấy thoải mái, giống như thứ gì sắc nhọn cứa da, cả bỗng chốc thấy ngứa ngáy.

“Thương thế của dưỡng mấy tháng mà vẫn khỏi ?”

Nguyên Khanh khổ, lắc đầu, đột nhiên chăm chú gã, ánh mắt kiên định.

“Tử Phóng, chúng ?”

Phù Dương Tung xong, trợn tròn mắt: “Còn hỏi ? Từ nhỏ chơi chung đến giờ, thế nào, còn ?”

Nguyên Khanh buông rèm xe xuống, đột ngột vỗ mạnh lên vai gã mấy cái.

Loading...