Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 740

Cập nhật lúc: 2025-07-28 10:02:45
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Vận chuyện gì xảy , sắc mặt , còn định nhào tới, thì một tiếng “soạt” vang lên, rèm xe đ.â.m xuyên, một thanh trường kiếm cắm , ánh lạnh sắc bén đ.â.m thẳng mắt nàng. Nàng trợn to mắt, rụt cổ , liền vùi đầu n.g.ự.c Bùi Quyết.

“Đại vương cẩn thận.”

Nàng nắm c.h.ặ.t vạt áo , lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bùi Quyết dùng áo choàng quấn nàng lòng, đưa tay kẹp lấy mũi kiếm, dùng sức kéo mạnh một cái.

Người bên ngoài kịp thu lực, đập thẳng xe ngựa.

Người và xe va chạm, phát tiếng “rầm” rung trời.

Bùi Quyết thuận thế đoạt lấy trường kiếm, mắt chớp, lập tức phản kích một chiêu đ.â.m ngược ngoài.

“A!!!”

Một tiếng thét xé toạc gian, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe lên mui xe Phùng Vận, rèm xe màu tử đinh hương nhuộm một tầng huyết sắc, tối sẫm rợn ...

Phùng Vận hoảng hốt, “Có ám sát ngài?”

Bùi Quyết trầm mặc chốc lát, “Là g.i.ế.t nàng.”

Phùng Vận: “…”

Nàng còn hiểu rõ đầu đuôi, liếc Bùi Quyết, khẽ nhếch môi nhạt: “Phù Dương Tung Nguyên Khanh mang khỏi thôn Hoa Khê , đang định đến phủ Đại Trưởng công chúa báo tin...”

Bùi Quyết “ừ” một tiếng, “Không cần nữa, Trưởng công chúa .”

~~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Tỷ ơi, giải thích hai điểm nhé:

Thứ nhất, “Trưởng công chúa” thực là sai, đáng lẽ là “Đại Trưởng công chúa”. Lúc đầu đúng, riết thành quen tay… nhé. Là cô cô của hoàng đế thì gọi là “Đại Trưởng công chúa”, nay xin đính chính.

Thứ hai, về chuyện đất đai, bạn thắc mắc cứ mấy trăm mẫu mấy trăm mẫu, cường điệu. Dù là truyện hư cấu, nhưng cũng xin giải thích nghiêm túc một chút. Thời xưa khác với bây giờ, đất rộng thưa (dù chỗ nào cũng trồng trọt , nhiều là núi hoang), một nam đinh cấp hai mươi mẫu, thậm chí cả trăm mẫu cũng là chuyện thường thấy… Ý là thôi, cảm nhận đại khái là .

Phùng Vận: Biết , ý là đất của nhiều, đàn ông cũng nhiều…

Bùi Quyết: Gì mà nhiều?

Thuần Vu Diễm: Đàn ông đó. Ví dụ như ...

Phùng Vận: Đàn ông, là mấy ruộng ngoài đồng !!

~~~~~~~~~~

408- c.uồng vọng đến cùng cực.

Phùng Vận cảm xúc gì mặt , khẽ lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Rốt c.uộc là chuyện gì?”

Bùi Quyết lên tiếng, vén tấm rèm kiếm xuyên thủng lên, liếc mắt ngoài.

Ngoài kẻ một kiếm đ.â.m xuyên n.g.ự.c, hai đồng bọn khác cũng Kỷ Hựu và Tả Trọng chế ngự, sõng soài trong vũng m.á.u, sống c.h.ế.t rõ.

Hắn hiệu bằng mắt với Tả Trọng, buông rèm xuống, cánh tay thuận thế vòng qua eo Phùng Vận, giữ c.h.ặ.t nàng trong lòng.

“Huỳnh Dương Huệ Vương vì chuyện trao đổi hàng hóa với Nghiệp Thành, nghiêm khắc chất vấn, tịch thu lợi nhuận, trong lòng sinh hận...”

Phùng Vận : “Huỳnh Dương Huệ Vương phái ám sát ngài?” Không đợi Bùi Quyết trả lời, nàng lắc đầu, “Không đúng, ngài là ám sát ? Ta hồ đồ , rốt c.uộc là ?”

Bàn tay ôm eo nàng siết c.h.ặ.t, thần sắc Bùi Quyết thản nhiên: “Hoàng thất suy vi, Huỳnh Dương Huệ Vương dẫu oán hận cũng dám dễ dàng động tới ...”

Phùng Vận nhướng mày .

Bùi Quyết cúi đầu, nụ thấp thoáng nơi khóe môi nàng, khóe mắt khẽ động, ánh mắt thâm trầm mà ôn hòa.

“Chỉ là đứa con bất hiếu , gan lớn tày trời, mang cả gia quyến lén rời An Độ, chạy tới Nghiệp Thành. tình thế hiện tại, Nguyên Khanh , cũng dễ gì thoát ...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-740.html.]

Phùng Vận nghĩ một lát, liền hiểu.

“Cho nên, Nguyên Khanh bắt Đan Dương quận vương, là để ép Đại Trưởng công chúa mặt, mang theo cả nhà rời ...”

Bùi Quyết nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

“Đại khái là .”

Phùng Vận nhướng mày, “Nói là còn phần hết?”

Bùi Quyết cúi đầu nàng thật sâu.

“Nguyên Khanh nghĩ đến cái gọi là ‘cả nhà’.”

Y dẫn theo Phù Dương Tung tấm chắn, thông qua công văn hộ tịch, thực chất chỉ định mang theo bản và hai đứa nhi tử.

Thê tử, phụ mẫu, y vốn định bỏ cả ở An Độ.

Phùng Vận như hiểu như , gật đầu: “Vậy ngài , mấy là đến g.i.ế.t ?”

Bùi Quyết liếc nàng một cái: “Dọc đường từ Hoa Khê theo đuôi nàng đến tận đây, g.i.ế.t nàng thì g.i.ế.t chắc?”

Phùng Vận: …

Dọc đường theo đuôi?

Lưng nàng lạnh toát, cảm giác sợ hãi c.uộn lên.

Lúc rời thôn, vì quá vội xử lý chuyện của Phù Dương Tung, nàng mang nhiều thị vệ, cũng phát hiện kẻ bám theo .

Thao Dang

Bùi Quyết siết nhẹ bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng.

“Dạo nàng lơi lỏng cảnh giác quá .”

Phùng Vận trầm mặc gật đầu.

Lời sai.

Không còn chiến sự, suốt ngày nàng chỉ nghĩ đến kiếm tiền, xây dựng Hoa Khê Trường Môn, rảnh mà lo mấy chuyện khác...

Nàng hỏi: “Là của ai?”

Bùi Quyết .

Phùng Vận liếc , nghiêng vén rèm xe, tên c.h.ế.t cứng, đất một vũng m.á.u lớn, bên trong cổng thành binh lính đến khiêng xác , dọn dẹp hiện trường.

Nàng nghĩ nghĩ: “Ngài g.i.ế.t diệt khẩu?”

Bùi Quyết: …

Phùng Vận: “Chẳng lẽ là Lý thái hậu?”

Từng một ám sát, Phùng Vận đương nhiên nghĩ là hợp lẽ.

Bùi Quyết: “Dù là ai, nàng cũng tăng cường hộ vệ. Từ mai, mang theo Diệp Sấm.”

Phùng Vận và , đè nén cảm xúc trong lòng, do dự hỏi: “Vậy còn chuyện ăn than tổ ong với Nghiệp Thành, xử lý ?”

Bùi Quyết nàng đăm đăm, “Làm theo kế hoạch cũ.”

Phùng Vận an tâm, mới nhớ chuyện của Phù Dương Tung, liền cau mày.

“Nguyên Khanh bắt ?”

Bùi Quyết lắc đầu: “Y dẫn theo Phù Dương Tung trốn chạy về hướng đông. Thịt trong tim của Đại Trưởng công chúa, quân Bắc Ung cũng tiện hành động thiếu suy nghĩ...”

Nói tới đây, khựng , đột nhiên về phía Phùng Vận: “Vận nương theo xem náo nhiệt ?”

Ánh mắt Phùng Vận sáng lên, “Tiện chứ? Có lỡ việc chính của Đại vương ?”

Bùi Quyết nhướng mày, phân phó với Cát Quảng: “Quay đầu, đến huyện Thạch Quan.”

Loading...