Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 751

Cập nhật lúc: 2025-10-10 02:19:57
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng là thật.

Ánh mắt của Bùi Quyết hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Nếu một ngày, khiến Phùng gia huyết hải thâm thù, nàng sẽ hận ?”

Phùng Vận ngẩn ngơ .

Trong mắt , ánh sáng trong vắt của vầng trăng, cũng bóng dáng nàng in rõ ràng.

Khoảnh khắc , hai đối diện , chỉ riêng đối phương.

trong lòng nàng dâng lên một nỗi bi thương tên.

“Đại vương và Tạ gia ân oán gì ?”

Bùi Quyết trả lời.

Nghĩa là trả lời.

Trong đầu Phùng Vận xoay chuyển nhanh, đem những đầu mối từng việc một sắp xếp rõ ràng…

Thế nhân đều Bùi Quyết g.i.ế.t như ngóe, gần nữ sắc, Phùng Kính Đình, cũng dâng mỹ nhân lấy lòng, nhưng phủ của sạch sẽ đến nỗi một thị th.i.ế.p cũng .

Một nam nhân như , vì nhận “hiếu kính” của Phùng Kính Đình khi An Độ thành thất thủ?

Thật sự chỉ vì Phùng Thập Nhị Nương nàng danh vang thiên hạ, dung mạo khuynh thành?

Phùng Vận sống lưng từng trận lạnh toát.

Nàng nghĩ sâu thêm…

Khoảnh khắc cõng nàng từ đỉnh dốc xuống bến tàu vẫn còn để rung động trong tim nàng, nàng tình nguyện tin rằng là do quyến rũ vô song, khiến chiến thần tướng quân cũng khuất phục váy nàng…

Cũng tin rằng…

Ngay từ đầu, nàng vốn mà Bùi Quyết để mắt tới.

Dù hôm Phùng Kính Đình dâng Phùng Thập Nhị nàng, mà là Phùng Doanh, hoặc một nữ lang nào khác của Phùng gia, Bùi Quyết cũng sẽ nhận.

“Lạnh ?” Bùi Quyết nhận thể nàng căng cứng, liền ôm lấy nàng, xoa nhẹ vai nàng.

“Về thôi.”

Phùng Vận ngẩng đầu, trấn định tâm thần, đợi cúi bế nàng khoang thuyền, nàng đột nhiên hỏi: “Trong lòng Đại vương, vẫn là Phùng gia ? Là mà ngài trả món nợ m.á.u ?”

Bùi Quyết nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tại chỗ nhấc bổng lên.

Nàng quá nhẹ, gần như chẳng tốn chút sức lực, ôm trong khoang thuyền tránh gió.

Bùi Quyết kéo rèm xuống, xoay mặt nàng đang cố tránh , cúi đầu hôn lên cánh môi nàng.

“Nàng dùng cách khác để trả.”

Phùng Vận ngẩng đầu.

Hơi thở của phủ lên mặt nàng, mang theo cảm giác ngưa ngứa khó nhịn.

“Vận nương, hãy sinh cho một hài tử, hài tử của chúng .”

 

414- Dốc lòng tin tưởng.

Phùng Vận như một chậu nước lạnh tạt thẳng , sững trong khoảnh khắc.

“Đại vương quên ?”

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Bùi Quyết, đầu óc Phùng Vận như kéo qua kéo ngừng. Nghĩ đến Cừ nhi, nỗi đau như cách một đời ùa đến, trái tim như con d.a.o cùn hoen gỉ cứa từng nhát, đau đớn khó thành lời.

“Lần đó trúng độc thương đến căn nguyên, cả đời thể con nữa...”

Bùi Quyết khom lưng xổm mặt nàng, đôi mắt thẳng, ngón tay đặt lên mu bàn tay nàng, phảng phất một tầng khí lạnh.

“Vận nương, là nàng ?”

Phùng Vận nhíu mày, trong gió lạnh mà run lên một trận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-751.html.]

“Đại vương, sợ khổ.”

Không sinh , cũng sinh.

Nàng thấy câu trả lời của đủ rõ ràng, nhưng ánh mắt Bùi Quyết từng rời , như đóng đinh nàng.

Phùng Vận u buồn.

Nàng khẽ thở dài, dường như bộ sức lực đều rút cạn.

“Nếu Đại vương nối dõi, chỉ thể tìm khác thôi.”

Nàng cố gắng bằng giọng điệu nhẹ tênh, nhưng Bùi Quyết đổi từ nắm tay nàng sang siết lấy eo nàng, chậm rãi kéo lòng.

“Nàng bậy gì ?”

Giọng khàn , như thể cũng dốc hết sức lực.

“Dù con, đời của , cũng sẽ nữ nhân nào khác.”

Phùng Vận ngẩng đầu, rõ khuôn mặt .

Ánh sáng mờ ảo từ đèn gió hắt qua màn mưa cũng mờ khuôn mặt Bùi Quyết.

Ngược sáng, siết c.h.ặ.t nàng lòng, tỉ mỉ sửa sang áo cho nàng, bước ngoài.

Tấm ván chèo bên ngoài, cơn mưa nhỏ ướt sũng từ lâu.

Bùi Quyết cúi nhặt lên, trong mưa ngày càng nặng mà gắng sức chèo thuyền, từ từ bến…

Lúc trời vẫn trăng sáng thưa, trong chớp mắt đổi sắc trời, mưa lác đác rơi xuống, trăng liền trốn mây, cũng ẩn .

Phùng Vận trong khoang thuyền, mặt sông đèn gió.

Từng sợi mưa gợn sóng.

Thao Dang

Chốc lát, nàng cầm lấy áo tơi và nón lá của chủ thuyền.

“Đại vương đội lên …”

“Không cần.” Bùi Quyết đầu , “Chút mưa đáng gì.”

So với những trận gió tanh mưa m.á.u từng trải, quả thực chẳng là gì.

Mục đích của Phùng Vận khi đưa nón là xoa dịu bầu khí căng thẳng

Nàng cãi cọ với Bùi Quyết.

Được như bây giờ, hòa thuận chung sống, đối với nàng là trạng thái dễ chịu nhất.

, nàng lo lắng.

Bùi Quyết nhận nàng đang lặng lẽ đó, như hiểu điều gì, đầu .

“Sao ?”

Phùng Vận khẽ mỉm , “Sợ Đại vương tức giận.”

Bùi Quyết bất đắc dĩ hừ một tiếng, “Trên đời , dám giận nhất, chính là Vận nương.”

Tất cả dịu dàng, giọng trầm thấp, khiến trái tim lơ lửng của Phùng Vận rơi xuống yên trở .

Nàng chầm chậm bước tới, từ phía ôm lấy eo Bùi Quyết, dán lưng , cùng ngâm trong làn mưa sương giữa sông đêm…

Bùi Quyết lặng lẽ xoay , “Về chỗ .”

Phùng Vận: “Th.i.ế.p ở bên Đại vương.”

Bùi Quyết do dự, “Quay về .”

“Đại vương sợ gì? Ở đây chẳng ai thấy mà.” Phùng Vận cố ý dịu khí, khẽ , ngón tay men theo eo nhẹ nhàng vuốt ve.

Nam nhân chịu nổi điều ?

Bùi Quyết hai tay cầm mái chèo, thể ngăn , chỉ thể đem thở nặng nề đè xuống cổ họng, lặng lẽ chèo thuyền, tốc độ cũng chậm đôi chút…

 

 

Loading...