Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 757
Cập nhật lúc: 2025-10-10 02:20:03
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tướng quân khách sáo , khách sáo . Lẽ lời là tại hạ mới đúng…”
Hai hết sức khiêm nhường mà khen ngợi lẫn một phen.
Nhậm Nhữ Đức tỏ vẻ quan tâm: “Nghe mấy hôm , gia quyến của Hầu tướng quân sẽ đến từ Giang Hạ?”
Hầu Chuẩn mỉm : “Chính thế. Nhờ nương tử giúp đỡ, Phùng gia tay, tại hạ mới toại nguyện. Có điều đường xa, lão mẫu chịu sóng nước, thuyền, e rằng đến c.uối tháng mới đến Hoa Khê…”
Nhậm Nhữ Đức cũng theo: “Tại hạ chẳng gì ngoài bằng hữu. Trên đường nếu việc gì, Hầu tướng quân cứ việc thẳng.”
Hầu Chuẩn tỏ vẻ cảm kích, liên tục chắp tay:
“Nhất định , nhất định . Nhất định sẽ phiền đến Nhậm .”
Hai hàn huyên đôi ba câu, ngoài miệng thì niềm nở, trong lòng ai tinh hơn ai.
Phùng Vận mỉm họ chuyện, dần dần câu chuyện chuyển sang phong thổ nhân tình, ẩm thực sơn thủy ở Đài Thành…
Trong mắt nàng khỏi hiện vài phần xúc cảm phức tạp.
Đài Thành.
Nàng cũng về một …
Thao Dang
Chỉ là thời cơ vẫn đến.
“Chỉ mong chuyến hàng thuận buồm xuôi gió…”
Như , bước chân nàng về Đài Thành, sẽ càng gần thêm một chút.
…
Đội xe vận chuyển than mãi đến một canh giờ mới xuất phát.
Phùng Vận vẫn theo bóng dáng họ dần khuất con đường làng, lúc mới thu ánh mắt.
“Về thôi.”
Mọi đồng thanh đáp lời.
Phùng Vận mấy bước, chợt như nhớ điều gì, đầu các nàng.
“Các ngươi theo xem, cảm nghĩ gì ?”
Văn Huệ mỉm : “Thật giấu gì nương tử, nếu tận mắt thấy, th.i.ế.p còn chẳng tin đây là sự thật... Thôn Hoa Khê đổi thật quá lớn .”
Từ nàng trở đến nay kỳ thực lâu, mà trong thôn khác biệt mỗi ngày. Riêng lò than tổ ong bên , thành bộ dạng nàng từng quen, như thể đầu tiên đến nơi .
Nhà cửa xếp hàng nối hàng, chẳng khác gì doanh trại trong quân, hết dãy đến dãy khác, nơi cùng mỏ khoáng an trí hơn ngàn nhân khẩu...
“Nương tử thật sự quá lợi hại.”
Văn Huệ cảm thán, thấy hãnh diện.
“Giờ th.i.ế.p ngoài, là từ Trường Môn , ai còn dám xem thường nửa phần? Chúng th.i.ế.p, thật sự là dựa phúc khí của nương tử mà thơm lây.”
Nàng thể thuận lợi ở phu gia, cũng là nhờ khí thế của Trường Môn.
Điều , Văn Huệ rõ.
Quản Vi và A Vạn, cũng đều hiểu.
Phùng Vận thấy hai mặt lộ vẻ ngưỡng mộ, liền khẽ .
“Cúi gằm mặt xuống gì? Sau các ngươi gả ngoài, cũng nhất định sẽ cho rình rang náo nhiệt…”
A Vạn hổ : “Nương tử đừng chọc th.i.ế.p, ai mà chịu cưới th.i.ế.p …”
Phùng Vận nhướng mày: “Sao ? Xếp hàng dài đó chứ. mà lựa cho kỹ, gấp gáp…”
A Vạn nàng đến đỏ ửng cả mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-757.html.]
Còn sắc mặt Quản Vi thì lộ vẻ buồn bã.
“Th.i.ế.p gả chồng, theo nương tử mãn nguyện .”
Phùng Vận vẻ mặt nàng , rõ ràng là hề mãn nguyện, mà là mãn nguyện.
“Nương tử.” Quản Vi bỗng cất lời, chân thành: “Lần chuyến xuất hàng xa, th.i.ế.p thể… nương tử chia sẻ một phần ?”
Nàng vốn cưỡi ngựa b.ắ.n c.ung, chuyện Phùng Vận xưa nay vẫn .
trong điền trang, nàng từng thể hiện , thường ngày ăn mặc đoan trang, kiểu dáng hiền thục tiểu thư khuê các, lời cũng dính dáng gì đến chuyện đao thương.
Việc Quản Vi đưa đề nghị , thật khiến Phùng Vận bất ngờ.
Chẳng lẽ là vì Hầu Chuẩn?
Phùng Vận : “Xuất hàng xa chuyện nhẹ nhàng, cơm lạnh nước lạnh còn tạm, nhưng dọc đường thể gặp cường đạo sơn tặc…”
Quản Vi mím môi, lắc đầu: “Th.i.ế.p sợ. Th.i.ế.p cũng giống như nương tử và Huệ nương, chút việc đàng hoàng…”
Phùng Vận mỉm : “Được. Lần nếu dịp, sẽ cho ngươi cùng .”
Quản Vi khom tạ ơn, cùng Phùng Vận về điền trang, nhưng ánh mắt nàng vẫn luôn ngoái quan đạo xa xa...
~~~~~~~~~
Bùi Quyết: Ta hai chương xuất hiện...
Ngao Thất: Có ai đếm giùm mấy chương ?
Thuần Vu Diễm: Ta thì ? Ta bao lâu mặt?
Tiêu Trình: …?? Các ngươi còn kêu ca ?
Ôn Hành Tố: Có khi truyện nam chính .
Phùng Vận: ??? Đại , chính là nam chính đó mà.
Mọi : c.h.ế.t !
~~~~~~~~~
418- Không thể chịu nhục.
Người trong thôn Hoa Khê đều nhận hôm nay Lý chính nương tử tâm tình cực kỳ .
Có lẽ là vì thành một vụ ăn lớn, đường trở về, hễ gặp quen nàng đều chủ động chào hỏi, thậm chí còn cố ý rẽ qua Nghi viên, nơi Đại Trưởng Công chúa đang ở, để trò chuyện cùng hai mẫu nữ.
Phù Dương Nghi thấy nàng đến thì vô cùng vui mừng, kéo tay nàng hỏi hết chuyện đông đến chuyện tây.
Dinh thự của nàng tuy tu sửa xong, nhưng phần lớn bài trí vẫn còn trống trải. Ban đầu vốn định chậm rãi sắm sửa, cũng ý định ở lâu, nhưng khi Đại Trưởng Công chúa đến khen một câu “”, Phù Dương Nghi liền thấy phấn chấn hẳn lên, càng thêm đắc ý, hận thể trong một đêm khiến nơi mỹ đến từng tấc, chỉ mong lòng mẫu .
“Nói thì, trong đời , việc duy nhất tự , chính là tu sửa tòa Nghi viên …”
Phù Dương Nghi nắm tay Phùng Vận, liếc trộm Đại Trưởng Công chúa, nhỏ giọng :
“Trước đây mẫu ít khi khen , mấy ngày nay ngày nào cũng khen, khen đến mức ngượng ngùng. Dù thế nào cũng khiến căn nhà thật chu mới … Vận nương, ngươi nhất định giúp nhé.”
Phùng Vận nhớ đến chuyện nàng mua đất với giá cao, mà tiền cũng là của Đại Trưởng Công chúa, khóe môi khẽ cong lên.
“Có việc gì cần giúp, Huyện quân cứ việc .”
Đôi mắt Phù Dương Nghi sáng rỡ, lập tức kéo nàng chạy khắp trong ngoài sân, chuyện quy hoạch nhà cửa. Vừa khéo Phùng Vận mang theo mấy vị mỹ cơ cùng, mà nữ nhân vốn con mắt tinh tế thiên phú với cái , vài cùng góp lời, bàn bạc rộn ràng, khiến Phù Dương Nghi hết sức hài lòng.
Chẳng tự khi nào, đến giờ ngọ, Phù Dương Nghi liền giữ họ cùng ăn cơm.
Các mỹ cơ phần rụt rè, liên tục sang Phùng Vận.