Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 767
Cập nhật lúc: 2025-10-13 03:11:55
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
Cập nhật lúc: 2025-10-13 03:11:55
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
Phùng Vận nheo mắt, “Ý của Thường nương tử là ?”
Thường nương tử : “Nhà gái ở xa, theo lời phu nhân, c.uối tháng rời khỏi núi Thương Nham …”
Bà mỉm , vẻ như tiện chỉ điều gì.
“Đại tù trưởng Ô Hợp phái đoàn đưa dâu gồm hơn hai trăm hai mươi , mang theo nhiều của hồi môn. Nói cách khác, lễ đưa dâu khởi hành từ sớm, chúng chỉ cần mở tiệc lớn trong phủ đón khách là , còn những nghi lễ rườm rà khác, thể giản lược thì nên giản lược thôi. Dù , chuyện hôn sự , lang quân nhà cũng chẳng mấy vui mừng...”
Phùng Vận là hiểu ngay.
Không chỉ Ngao Thất mấy tha thiết với hôn sự , mà ngay cả Ngao phủ, dường như cũng chẳng hài lòng về c.uộc hôn phối .
Trong lòng họ, tức phụ tương lai của Ngao phủ là tiểu thư khuê các, hiền hòa lễ độ, chứ nữ nhi của tù trưởng nơi hoang mạc xa xôi …
Tù trưởng Ô Hợp thể tung hoành ở Hắc Bối Hiệp, nhưng trong mắt Ngao gia, e cũng chỉ là “ rợ”.
Dĩ nhiên, Ngao phủ thiếu tiền.
Cái khiến họ khó chịu hơn, là cảm giác thiệt thòi cho nhi tử, và hơn cả, họ cần một “thái độ”: để những hữu đang âm thầm chê Ngao Thất rằng, Ngao phủ ép buộc mà cưới nữ tử .
Cái vi tế trong đó, quả thật chẳng dễ rõ bằng lời.
Phùng Vận ngẫm một lát mỉm :
“Ta sẽ cho hỏi ý Tiểu Thất, mới quyết định.”
Hôn sự của Ngao Thất, nên để chính định đoạt. Hơn nữa, nếu nàng tự ý rút gọn lễ nghi, đến lúc lời tiếng , chỉ e sẽ mang tiếng xem thường nhà gái, thiệt thòi rơi .
Phùng Vận chẳng ngu mà ôm cái “tiếng ” .
Thường nương tử chỉ khẽ đáp “”, ngoài việc tán đồng thì chẳng dám gì thêm.
Phùng Vận liền sai Cát Quảng đến doanh trại Xích Giáp quân ở Thạch Quan để đưa thư cho Ngao Thất.
chẳng ngờ, Cát Quảng trở về mang theo một tin khác.
Cát Quảng : “Tiểu nhân đến doanh trại Xích Giáp, gặp Ngao tướng quân. Thị vệ , Lý Tông Huấn tập hợp mấy vạn binh mã, đêm qua tập kích Văn Xương c.ung. Ngao tướng quân tờ mờ sáng dẫn quân xuất chiến .”
Phùng Vận nâng chén , nhẹ gạt lớp bọt mặt, giọng bình thản đến mức chẳng cảm xúc.
“Lý Tông Huấn , đến thật đúng lúc…”
Cát Quảng mím môi, phần ngập ngừng, hạ giọng thêm mấy phần.
“Khi tiểu nhân rời Thạch Quan, tình cờ gặp sứ giả của Hầu tướng quân. Người thương, nhờ tiểu nhân gấp trở về báo với nương tử… Than đá chở từ Trường Môn Sở Châu cướp …”
Hắn siết c.h.ặ.t nắm tay, vẻ mặt đầy lo lắng, ánh mắt thận trọng quan sát Phùng Vận.
Nương tử vốn bận tâm chuyện than , vì đơn hàng đó mà lo toan bao lâu…
Cát Quảng dám tưởng tượng khi tin, nàng sẽ tức giận đến mức nào; suốt dọc đường về, luyện tập trong đầu bao nhiêu cách tường trình.
ngoài dự liệu, Phùng Vận xong nở nụ .
“Cướp giỏi lắm!”
424- Ngươi tính, cũng tính.
Cát Quảng sững sờ, hiểu nổi ý tứ của nương tử.
Thấy nàng mỉm như , càng nên gì.
“Chẳng lẽ nương tử tức quá hóa hồ đồ ?”
Phùng Vận lắc đầu, trầm ngâm chốc lát, chống tay thành ghế dậy.
“Chuẩn xe.”
Cát Quảng , chẳng dám hỏi nhiều, lập tức ngoài thắng ngựa, còn Tiểu Mãn cùng hai nha khác thì quýnh quáng, tim như treo lơ lửng, ngăn mà dám, chỉ ấp úng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-767.html.]
“Nương tử, chân còn lành. Trước khi , Đại vương dặn, ngoài. Có chuyện gì cứ để bọn nô tỳ … ạ?”
“Không .” Phùng Vận chống một chân, “Ta xe, bộ, gì mà sợ? Mau giúp y phục.”
Tiểu Mãn vội đỡ nàng, Hoàn nhi và Bội nhi thì run như cầy sấy.
lúc , bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa.
Áo choàng của Phùng Vận khoác lên vai, Cát Quảng chạy vội trở .
“Nương tử, Đại vương về .”
Phùng Vận hiệu cho Tiểu Mãn dìu nàng .
Chỉ chốc lát, thấy Bùi Quyết cưỡi Đạp Tuyết tiến trang, dừng ngựa giữa sân.
Hắn vuốt đầu Đạp Tuyết, áo bào đơn sắc tung bay trong gió, nét mặt bình tĩnh; khi đầu , thấy Phùng Vận nha dìu bước khập khiễng , sắc mặt vẫn chẳng đổi.
Phùng Vận khẽ cúi hành lễ, “Sao Đại vương về sớm ?”
Ánh mắt Bùi Quyết dừng nàng.
Thao Dang
Phùng Vận đáp bằng một nụ nhẹ; còn mấy nha bên cạnh thì cúi gằm, dám thêm.
Hai .
Một lúc lâu, Bùi Quyết vẫn im lặng.
Bên cạnh, Kỷ Hựu nóng ruột, rốt c.uộc phá lên:
“Vương phi, hôm nay Đại vương núi từ tờ mờ sáng, thu hoạch lớn đấy, mau xem .”
Vừa dứt lời, thấy Tả Trọng chậm rãi dắt ngựa trang, lưng ngựa chất mấy con thú săn .
Phùng Vận lúc mới sực nhớ, Bùi Quyết từng sẽ núi săn da thú cho nàng may áo mùa đông.
Thực , da thú ngoài chợ chẳng hiếm, thợ săn bán cũng rẻ; loại nhất, với gia sản của Ung Hoài Vương phủ, chẳng đáng kể gì.
Thế nên nàng từng để tâm, nghĩ rằng chỉ thuận miệng qua…
Ung Hoài Vương suốt ngày bận rộn, thời gian rảnh?
Nàng Kỷ Hựu và Tả Trọng mang thú xuống, khẽ một tiếng.
“Sao Đại vương là sẽ núi?”
Bùi Quyết : “Ta dậy sớm, sợ ồn đến nàng.”
Lời rơi xuống, ánh mắt liền chuyển sang cỗ xe Cát Quảng đang chuẩn .
“Định ngoài ?”
Phùng Vận khẽ “ừ”, nhíu mày, kể chuyện chuyến than cướp.
“Ta đến Thạch Quan một chuyến.”
Mọi đều Bùi Quyết, chờ can nàng.
gương mặt tuấn tú của chỉ trầm , hề do dự, vuốt cổ Đạp Tuyết, thẳng:
“Ta cùng nàng.”
Bùi Quyết thường ngày quả thật bận, xa, ngay cả trong mắt Phùng Vận, cũng như rồng thấy đầu chẳng thấy đuôi, sớm khuya về, hiếm khi ở nhà.
Một “ vạn , một ”, quả thực rảnh rỗi.
Có quyền lực lớn, trách nhiệm cũng lớn; Phùng Vận vốn quen với việc hai can thiệp chuyện của , ai việc nấy mà yên …
Nay bỗng dưng nào là núi săn da thú, nào là đòi cùng nàng ngoài, khiến nàng cảm thấy lạ, yên lòng.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.