Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 771

Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:45:51
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không tìm Phùng Thập Nhị nương lấy than, mùa đông đây?

thể dùng than củi để chống rét, nhưng còn những thứ khác thì ? Không thạch mặc, việc luyện kim ở Sở Châu sẽ đình trệ, quân đội của vũ khí bổ sung, e rằng sẽ xảy chuyện lớn...

Trước khi Trịnh Thọ Sơn kịp tìm Phùng Thập Nhị nương gây rắc rối, thì tiểu cữu tử của chạy tới, kể lể.

“Tỷ phu, nghĩ cách chứ? Nhậm là ân nhân cứu mạng , ông lòng giúp đỡ, chúng cầu nối, giải quyết khó khăn. Giờ thì , hàng đến Sở Châu cướp sạch, còn nhiều thương nữa. Tỷ phu mà thể hiện thái độ, còn ? Thôi thì đ.â.m đầu cột nhà c.h.ế.t cho xong, !”

Tiểu cữu tử tức đến phát điên, chỉ còn thiếu nước lăn đất ăn vạ thôi...

Phu nhân rõ ngọn ngành, cũng bên sụt sùi.

Trịnh Thọ Sơn gần như sụp đổ, nghiến răng :

“Lấy bút mực hầu hạ.”

 

426- Một mắt xích cũng thiếu.

Thư của Trịnh Thọ Sơn nhanh Nhậm Nhữ Đức chuyển đến Trường Môn.

Trong thư, phái truy quét bọn cướp, đồng thời cũng tìm thấy chỗ than mất.

đáng tiếc là, tất cả đều là hàng giả, than chỉ là đất đá trộn mực, thạch mặc cũng là đá vụn nhuộm đen mà thành...

Trịnh Thọ Sơn , bọn cướp đường bỏ trốn tuyệt đối khả năng và cơ hội để giả như .

Do đó, cho rằng nguồn gốc hàng giả chính là ở thôn Hoa Khê.

Để đòi công bằng cho tiểu cữu tử, mong Phùng Vận thể thực hiện đúng đơn hàng, bù đủ than đó, nếu sẽ công khai chuyện Trường Môn thất tín với thiên hạ...

Người đời thời , coi trọng nhất chính là một chữ “tín”.

Thao Dang

Hắn tin rằng Phùng Vận và Trường Môn đang khởi nghiệp sẽ thể xem nhẹ điều ...

Tin tức truyền , thôn Hoa Khê lập tức xôn xao.

Cảnh tượng hôm Hầu Chuẩn áp tải xe than khỏi thôn vẫn còn rõ mồn một.

Lý chính nương tử lúc còn niềm nở tươi , gặp ai cũng chào, dẫn theo mấy nha xinh , đích đến xưởng giám sát việc giao hàng.

Nói cách khác, đống than chở ngay mắt bao nhiêu trong thôn.

Nhiều khẳng định tận mắt thấy, trong xe là những viên than và thạch mặc đen nhánh, thể là hàng giả ?

Hiển nhiên là Lý chính nương tử vét sạch vốn liếng trong nhà để giao hàng, nhưng hãm hại.

Thôn dân vì thế mà đau lòng, từ sáng hôm , lượt kéo đến Trường Môn hỏi han tình hình, tiện thể c.h.ử.i rủa Trịnh Thọ Sơn và Lý Tông Huấn, để chút quà nhỏ tỏ lòng.

Ngoài vài kẻ ganh ghét, đa thôn Hoa Khê đều thật lòng cảm kích Phùng Vận.

Thứ than mà cả thiên hạ đang tranh mua, bọn họ ở yên trong thôn cũng thể dễ dàng lấy .

Dù nguồn hàng khan hiếm đến , nhu cầu trong thôn đều đảm bảo; hơn nữa, họ còn mua với giá thấp nhất, lượng tuy nhiều nhưng đủ cho cả nhà dùng...

Có vài gan to, lén bớt bán , cũng kiếm khoản nhỏ.

Những ngày lành như , chẳng đều nhờ Phùng Thập Nhị nương ?

Thế mà một như , hãm hại...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-771.html.]

Không ai hiểu nổi.

Tiếng mắng “lão trời mù mắt” vang khắp thôn Hoa Khê, ngay cả Đại Trưởng Công chúa cũng giận dữ vô cùng...

“Lý lão tặc, càng sống càng thoái hóa .”

Năm xưa khi Lý Tông Huấn ở Nghiệp Thành bày trò “tranh chức bán quan”, Đại Trưởng Công chúa khinh thường, giờ tin , bà càng khinh bỉ, thậm chí còn thấy may mắn vì lựa chọn khi xưa của .

Chọn Tây Kinh vì Nghiệp Thành, quả là đúng đắn.

Một kẻ thấp hèn như , thể tiền đồ .

Triều đình Nghiệp Thành do Lý Tông Huấn nâng đỡ tiểu Hoàng đế cai trị ắt chẳng thể bền lâu.

Trong lòng Đại Trưởng Công chúa, bà công nhận tính chính thống của triều đình Tây Kinh, vì thế bà càng giữ quan hệ với phu thê Phùng Vận – Bùi Quyết.

Bà sai chuẩn lễ vật, đích đến phòng của Phù Dương Nghi — đang cấm túc — cho phép nàng ngoài.

“Con mang lễ đến trang viện thăm Vương phi . Chuyện , nàng oan uổng . Nếu kẻ nào dám năng hồ đồ, bản c.ung cũng sẽ chứng, rằng đám than tuyệt thể là hàng giả.”

Phù Dương Nghi mắt sáng rực, lập tức trượt khỏi giường, âu yếm khoác tay mẫu :

“A mẫukhông giận nàng nữa ?”

Đại Trưởng Công chúa nhíu mày: “Ta giận nàng gì?”

Hừ! Phù Dương Nghi nghển cổ lên, ánh mắt đầy tinh nghịch: “Đừng tưởng con , vẫn để bụng chuyện Vận nương chiếm mỏ Tiểu Giới Khâu, tự mở xưởng riêng đó nha...”

Sắc mặt Đại Trưởng Công chúa thoáng tối , gì.

Phù Dương Nghi sắc mặt mẫu , liền dò hỏi thêm: “Hơn nữa, nàng còn dám bất chấp lệnh triều đình, lén giao thương với Sở Châu, A mẫu thật sự bận tâm ...”

Đại Trưởng Công chúa liếc nàng , hàng mày khẽ cụp xuống:

“A mẫu lòng hẹp hòi như thế.”

Dĩ nhiên bà sẽ bao giờ thừa nhận.

Rồi bà còn chủ động tìm lý do cho Phùng Vận:

“Theo thấy, Phùng Thập Nhị nương kẻ tham tiền, việc luôn chừng mực. Than ở Hoa Khê vốn c.ung đủ cầu, nếu nàng chỉ kiếm tiền, chẳng cần bán đến Sở Châu gì cho mang tiếng. Cho nên, đoán việc hẳn là Ung Hoài Vương sai khiến.”

Phù Dương Nghi vốn chẳng nghĩ sâu xa đến thế, mẫu lý lẽ rành rọt, trong lòng cũng khơi lên chút hứng thú:

khiến để gì?”

Đại Trưởng Công chúa thẳng nàng , ngón tay bỗng đưa lên, khẽ chọc trán nàng một cái:

“Ngốc ạ. Con nghĩ xem, Phùng Thập Nhị nương là thế nào? Nàng chắc chắn là để kết giao với Trịnh Thọ Sơn đó.”

Phù Dương Nghi từ nhỏ sống sung sướng, chẳng mấy khi bận tâm chuyện chính trị, chỉ hiểu lơ mơ: “Nàng kết giao với Ung Hoài Vương là tất cả , cần gì thêm lão Trịnh Thọ Sơn ?”

Đại Trưởng Công chúa đứa nữ nhi ngây thơ hồn nhiên của , chỉ khẽ thở dài trong lòng.

“Cả đời , con nhất định bằng hữu với Phùng Thập Nhị nương.”

Phù Dương Nghi càng thấy khó hiểu:

“Hôm qua A mẫu còn cho con tìm Vận nương, nàng bày bậy cho con... Sao hôm nay đổi ý ?”

 

 

Loading...