Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 773
Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:45:53
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:45:53
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
“Là khen châm chọc ? Nếu cho tử tế thì khâu miệng .”
“…” Thuần Vu Diễm mím môi nàng, môi môi như thật sự khâu c.h.ặ.t .
Phùng Vận hừ giọng: “Nếu bọn chúng tâm địa độc ác thì chẳng sa bẫy. Cạm bẫy của chỉ dành cho kẻ hại thôi. Còn nếu thật sự độc ác, thì cái tên Thế tử ngàii xóa khỏi sinh tử bộ ...”
Thuần Vu Diễm: “Cái miệng nhỏ nhắn , mãi vẫn chẳng phân là đang khen đang trách ? Là khen nàng đó… Ặc, Phùng Thập Nhị, nàng đối với dữ dằn như thế? Nét đoan trang , hiền thục , ôn hòa đoan chính cả ? Hay là những cái đó đều chỉ để cho Bùi Quyết thấy thôi hả?”
Phùng Vận đáp khách khí: “Tất nhiên , ngài là phu quân , còn Thế tử thì gì đáng để khách khí? Ngài vẫn cái thói ‘chó c.ắ.n Lã Động Tân’, chẳng lòng của là gì.”
Thuần Vu Diễm mà chua đến ê răng, nuốt nước miếng cũng thấy đắng miệng.
Thao Dang
“Phải chọc mới thấy dễ chịu ?”
Phùng Vận lạnh mắt: “Tự ngài chuốc lấy. Ta để ngài thiệt, ngược còn giúp ngài kiếm khối tiền, thế mà chạy đến đây cằn nhằn. Thử nghĩ xem, từ khi hợp tác tới nay, để ngài lỗ bao giờ ?”
Chuyện đó thì… .
Không, chứ.
Cái lỗ còn to lắm.
Thuần Vu Diễm hừ hừ bất mãn: “Ai bảo nàng khiến mắc nợ. Ta hôm nay thành thế , là nhờ ai ban cho?”
Phùng Vận trợn mắt: “Thế tử rảnh thì về , mệt , nghỉ một lát.”
Ánh mắt Thuần Vu Diễm quét qua mu bàn chân nàng đang phủ hờ làn váy, khóe môi tự giác khẽ nhếch.
“Cái giường sưởi ấm ghê nhỉ. Ta lên thử, ?”
Phùng Vận chỉ hận thể giơ chân đá c.h.ế.t y.
“Cút!”
Thuần Vu Diễm mím môi, ngón tay khẽ chạm lên mặt nạ, trong mắt như lóe lên một tia sáng lấp lánh: “Nàng ? Phùng Thập Nhị, chúng bao lâu gặp? Ta là… gặp mang mặt nạ .”
Lại giở trò quyến rũ đây mà?
Phùng Vận : “Định lực của là nhờ Thế tử luyện cho đó. Không ! Miễn tiễn.”
Thuần Vu Diễm nữa, chỉ nheo mắt nàng.
Một lúc lâu , khẽ mơ hồ: “Ra ngoài lâu , thèm quá.”
“Cái gì?” Phùng Vận rõ.
“Phùng Thập Nhị, thèm nàng.”
Giọng y khàn khàn, dù uống rượu nhưng mang vẻ say say, khàn quyện, đôi môi đỏ khẽ cong, ánh mắt long lanh, tỏa thứ mê hoặc khó thành lời.
Chậc chậc.
Phùng Vận thật khâm phục ý chí của .
“Thế tử nên mừng là chân đang đau. Nếu , hôm nay ngài chắc chắn đá c.h.ế.t .”
Thuần Vu Diễm chẳng để bụng, khẽ , dậy.
“Ta chỉ đến xem nàng một chút thôi. Gian phu xa về, cũng đến trình diện chứ.”
Trước khi , y để một quyển sổ sách.
Phùng Vận dạo quá mệt, thêm thứ gì liên quan đến con nữa, bèn tiện tay cất ngăn kéo, mở xem.
Từ đến nay, sổ sách giữa nàng và Thuần Vu Diễm từng xảy sai sót.
Trong chuyện ăn kiếm tiền, hai đều cực kỳ nghiêm túc, ăn ý đến kỳ lạ.
Không thể sai .
Phùng Vận xuống, nhắm mắt nghỉ chốc lát, chợt mở mắt , cánh cửa phòng khép kín.
Nàng sực nhớ, chuyến Thuần Vu Diễm là tới Vân Xuyên.
Không đúng, là “về”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-773.html.]
Y về Vân Xuyên, nhất định sẽ về vương phủ, gặp phụ, thứ , thấy họ hòa thuận vui vẻ bên ...
Thế tử như y, nhiều năm phiêu bạt bên ngoài, bao nhiêu phần là thật lòng , bao nhiêu phần là bất đắc dĩ?
Phùng Vận khẽ thở dài.
Khi nãy nàng lẽ nên y hết.
Có lẽ, y điều phiền muộn thổ lộ.
Tuy mỗi gặp đều cãi vã, lời tiếng chẳng mấy dịu dàng, nhưng ở một vài chuyện, họ giống đến kinh ngạc. Vì thế, giữa những lời mỉa mai và chế giễu, họ vẫn thể hết lòng ...
…
Trời tối, Bùi Quyết mới trở về phủ.
Hai như thường lệ, chuyện vài câu mỗi cầm một quyển sách, chìm thế giới riêng.
Phùng Vận thích sách.
Khi , nàng cực kỳ tập trung.
Đến mức nhận ánh mắt Bùi Quyết đặt trang giấy, mà đặt nàng, sâu thẳm đen láy, chứa đầy những cảm xúc nàng chẳng thể đoán nổi...
Giờ nàng trở thành quán xuyến trăm công nghìn việc.
Bận đến nỗi dường như còn hơn cả .
Dĩ nhiên, đó là điều trái ngược với c.uộc đời kiếp của nàng...
thì chứ?
Không ai nàng từng trải qua bao nhiêu nhục nhã khổ đau.
Người đời chỉ thấy Phùng Vận bây giờ — một nữ nhân thủ đoạn, tâm cơ sâu sắc — chứ nữ tử họ Phùng từng chịu đựng tủi nhục đến c.h.ế.t yên .
Nàng an nhiên, một chút xao lòng.
Cho đến khi Bùi Quyết khẽ ho một tiếng.
Sự yên tĩnh phá vỡ, Phùng Vận đầu : “Đại vương chuyện gì ?”
Bùi Quyết : “A tỷ dẫn phụ đến Vạn Ninh. Ngày mai sẽ tới An Độ.”
Phùng Vận đặt sách xuống đùi, ngay ngắn : “Ngao thừa tướng cùng ?”
Bùi Quyết trầm mặc giây lát: “Họ riêng.”
Phùng Vận “ồ” một tiếng, hiểu ngay.
Hóa Bùi Viện (*) vẫn còn giận Ngao Chính.
(*) Lời editor: Trước đây, A tỷ của Bùi Quyết dịch là Bùi Uyển, nhưng , khi chuyển sang dùng từ điển mới, phát hiện Bùi Uyển dịch là Bùi Viện mới chính xác. Xin các bạn độc giả về sai sót , mong các bạn thông cảm nhé!
Lâu mà chịu hòa giải, khiến nàng cũng nể phục đôi phần.
Nàng mỉm : “Vậy Đại vương định sắp xếp thế nào?”
Bùi Quyết thẳng nàng, trong mắt lộ một tia lạnh nhạt.
Những việc vốn dĩ nên do chủ mẫu trong nhà lo liệu.
Rõ ràng, Phùng Vận chẳng ý thức , cũng chẳng tâm tình để quan tâm.
Bùi Quyết : “Do Trưởng sử phụ trách.”
Phùng Vận nhướng mày: “Không chiếu thư phong mệnh, Trưởng sử thể chấp hành chức vụ?”
Bùi Quyết nàng thật sâu: “Chiếu thư sẽ đến .”
Chức Trưởng sử trong vương phủ tuy chỉ tương đương một tổng quản, nhưng là cai quản nhà của Vương gia, thì thể xem nhẹ. Chức phẩm cấp tòng tứ phẩm, nắm quyền điều hành bộ thuộc hạ trong phủ, nhận lệnh chính sự, quán triệt việc, và nhất định chiếu thư do Hoàng đế đích ban xuống.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.