“...” Hướng Trung khom thật thấp, mãi lâu mới dám ngẩng đầu lên. mặt Thuần Vu Diễm, một hoạn quan như ông , dù “cứng rắn” thế nào cũng chẳng .
Cúi đầu, thì còn giữ mạng.
Cứng quá, ngày mai khi cái đầu chẳng còn để mà ăn cơm.
“Thế tử,” Hướng Trung rón rén mở lời, “tiểu nhân điều nghi hoặc, nên hỏi …”
Ông hầu hạ Thuần Vu Diễm nhiều năm, hiểu rõ tính chủ .
Thế tử mà chấp niệm thì ai kéo nổi, mà nay cái chấp niệm xoay quanh Phùng Thập Nhị nương, ông chỉ còn cách cố đ.á.n.h lạc hướng, tìm chuyện khác để khiến vui.
Thuần Vu Diễm : “Hỏi .”
Hướng Trung dè dặt: “Thế tử dạo vì bán than mà bôn ba khắp nơi, gầy hẳn . … vì chịu nhường phần lợi cho Phùng Thập Nhị nương? Thế tử… vốn là như .”
Nhắc đến quyển sổ giao tay Phùng Vận, Thuần Vu Diễm khẽ hừ một tiếng, nhạt.
“Đó là điều nàng xứng đáng .”
Y đang mong đợi vẻ mặt “kinh ngạc” của Phùng Thập Nhị.
Người nữ nhân coi tiền như mạng , khi y cắt bớt phần chia lợi, sẽ vui đến mức nào.
Rồi , dù chẳng lời cảm ơn, ít cũng hướng tới y vài phần sắc mặt chứ?
Y phất tay cho Hướng Trung lui, sai mang cùng hoa quả điểm tâm lên, tự nhẩn nha thưởng thức, ăn chờ Phùng Vận đến cảm tạ.
Đến cả lời châm chọc định y cũng nghĩ sẵn …
Phùng Vận mãi vẫn tới.
Thuần Vu Diễm bắt đầu yên.
Theo lẽ, tối qua nàng xem xong sổ sách mới đúng.
Giờ trời sáng, chẳng lẽ còn dậy?
Y sai Tang Tiêu xem, Phùng Thập Nhị rốt c.uộc đang gì.
Tang Tiêu nhanh chóng trở về, ngoài trướng khom bẩm:
“Thế tử, Phùng Thập Nhị nương… ở trong trang.”
Thuần Vu Diễm vốn đang uể oải ngả ghế, liền bật dậy.
“Đi ?”
Tang Tiêu thấy phản ứng của chủ nhâ lớn quá mức, tim cũng run lên, năng lắp bắp:
“Tiểu nhân dò hỏi… … là cùng Ung Hoài Vương đến An Độ …”
Bùi Quyết…
Có Bùi Quyết bên cạnh, nàng còn nghĩ đến y gì?
Mặt Thuần Vu Diễm lập tức sầm xuống.
“Nữ nhân vô lương tâm. Thôi, đợi nàng về, xem dám đến tạ ơn .”
…
Trời hửng nắng, ánh dương đầu đông sáng rực, chiếu lên rèm xe, khiến A Hữu thích thú đưa tay chọc vệt sáng...
A Tả thì nôn nao đến sốt ruột, suốt dọc đường cứ hỏi mãi:
“A mẫu, còn bao lâu nữa đến An Độ?”
“A mẫu, còn xa ?”
Hai hài tử là những háo hức nhất, từ lúc khởi hành trông ngóng ngày gặp A cữu, cữu mẫu và đại ca.
Bùi Xung im lặng, lời nào.
Bùi Viện bế A Hữu, kéo tay con:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-775.html.]
“Hạ rèm xuống , gió lớn, kẻo mặt con gió khô.”
Thao Dang
A Hữu ngoan ngoãn “” một tiếng, đầu: “A mẫu, còn bao lâu nữa mới tới An Độ?”
Bùi Viện hai đứa hỏi đến đau cả đầu.
“Sắp , nhanh thôi.”
Xe ngựa địa phận An Độ, con đường bỗng trở nên rộng và bằng phẳng hơn nhiều.
Khi gần đến cổng thành, dòng và xe cộ đông nghịt, náo nhiệt chẳng khác kinh thành phồn hoa.
Rõ ràng mới hơn một năm tới, mà thành An Độ giờ đây mang đến cho Bùi Viện cảm giác quen thuộc xa lạ.
“A phụ, hình như dân ở An Độ đông hơn nhiều…”
Bùi Xung theo hướng bà chỉ: “Dù cũng là phụ đô, thể so với .”
Bùi Viện cảnh qua tấp nập, bỗng nảy ý an cư nơi , nhưng thoáng thấy vẻ mặt phụ , bà nuốt lời xuống.
Khi biến cố Trung Kinh xảy , Bùi Quyết cố sức cho đưa Bùi Xung rời khỏi đó sang Tây Kinh. Về tin Đinh Lan viện, nơi đặt linh cữu của thê tử quá cố hỏa hoạn thiêu rụi, Bùi Xung tức giận đến ngã bệnh nặng một thời gian dài.
Gần đây, vì hôn sự của Ngao Thất, để tránh điều xui xẻo, ông còn đòi về Trung Kinh nữa. vị lão tướng quân vốn ít , nay càng thêm trầm lặng, u uất rõ ràng.
Dọc đường, Bùi Viện dỗ dành thế nào ông cũng nổi.
Bà khẽ thở dài: “Một lát nữa gặp A Quyết, còn giữ vẻ mặt , chỉ sợ nó thấy áy náy.”
Bùi Xung chẳng đáp.
Bỗng A Tả reo to:
“Con thấy A cữu và cữu mẫu !”
A Hữu cũng thò đầu , hớn hở hỏi: “Ở ạ?”
“Ở đằng , đằng kìa, mau !”
A Tả giơ tay chỉ:
“A cữu! Cữu mẫu!!”
“Cữu mẫu, cữu mẫu!!”
Hôm nay An Độ mở đại hội chợ, buôn tấp nập, xe ngựa đông nghìn nghịt.
Phùng Vận và Bùi Quyết tiện chờ đón cổng thành, sợ gây chú ý, chỉ đợi ở quán bên trái cổng, tránh chỗ đông .
Giữa dòng chen chúc, họ vẫn thấy xe ngựa nhà Bùi Viện, hai hài tử nhanh mắt hơn phát hiện .
Nghe tiếng gọi, Phùng Vận vội dậy, cùng Bùi Quyết bước đón.
Người nhà họ Bùi đông, nhưng đoàn tùy tùng thì lộng lẫy, lễ vật mang theo chất đầy, trông khí thế sang trọng, là danh gia vọng tộc.
Ngay lập tức, đầu sang.
Gặp bao ngày, khách khí chào hỏi mấy câu, Phùng Vận liền :
“Bên ngoài gió lớn, chi bằng phủ hẵng chuyện?”
Bùi Viện nàng, mỉm : “Muội lắm, cũng nghĩ .”
Hai xong, A Tả và A Hữu kìm , nhảy xuống xe, chạy tới níu lấy tay áo Phùng Vận buông.
“Con cùng cữu mẫu, xe của cữu mẫu!”
“Con cũng ! Con cũng !”
Hai hài tử một một , ríu rít như c.h.i.m sẻ.
Sắc mặt Bùi Viện khó tả.
Bùi Quyết gì, cúi xách cả hai đứa, mỗi tay nắm một đứa, thản nhiên quăng cả lên xe ngựa của .