Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 777

Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:45:57
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi phụ trưởng lượt qua đời, mẫu c.h.ế.t thảm, nàng mang theo một thứ vốn chẳng mấy tình, thể nếm đủ lạnh ấm thế gian, sớm học cách cúi đầu phận.

đó chỉ là khi đối diện xa lạ.

Khi đặt chân đến An Độ, thấy quen, nhất là khi chạm mặt Phùng Vận, từng khiến Ngao Thất khắc ghi trong lòng, buông bỏ, quả thực thể.

Thế nhưng nàng chẳng thể gì.

Ngay cả hổ ngượng ngùng, giờ cũng là một thứ xa xỉ.

Chỉ thể cúi đầu, lặng lẽ Phùng Vận cùng Ngao phu nhân chuyện trò...

Bùi Viện đại khái cũng sợ nàng thấy khó xử, từ đầu chí c.uối hề nhắc đến Thôi Trĩ, coi như nàng thật sự chỉ là một nha bình thường.

khi hai trong nội thất bàn chuyện hôn lễ của Ngao Thất, sự bất bình và ấm ức trong lòng Bùi Viện rốt c.uộc kìm mà tràn .

“Nữ tử man di, thô tục quê mùa, chuyện hôn nhân của Tiểu Thất , chẳng giấu gì , thực lòng ý chút nào...”

Giờ đây bà thể thoải mái lời thật lòng mặt Phùng Vận, coi nàng là ngoài.

Tình cảm vụn vặt của bà đối với chuyện Ngao Thất từng mến Phùng Vận, kể từ khi Ngao Thất đồng ý c.uộc hôn sự với bộ tộc Ô Hợp, liền chuyển hết sang nhi tức từng gặp mặt ...

Phùng Vận hiểu rõ tâm ý của Bùi Viện, nhưng nàng chẳng vị thế để gì thêm, huống chi Thôi Trĩ còn đang đó.

Nàng chỉ khẽ mỉm , đáp lời.

Bùi Viện đành cố nén cảm xúc, vẻ mặt ngượng ngùng.

Suy cho cùng, nàng vốn chẳng quen lưng ai.

“Ta cũng chẳng ý khinh thường, chỉ là nữ tử từ nhỏ sống ở nơi gọi là Hắc Bối Hiệp cốc gì đó, tính nết chắc chắn khác hẳn với Tiểu Thất, nên phu thê ?”

Phùng Vận mỉm điềm tĩnh, vẫn giữ im lặng.

Bùi Viện : “Tiểu Thất vốn hiền lành mềm mỏng, gặp thê tử như thế, đời xem như lỡ ...”

Phùng Vận sắc mặt Thôi Trĩ, chỉ thấy bàn tay nàng đang buông xuôi bên khẽ co , các khớp ngón tay siết c.h.ặ.t, rõ ràng dùng nhiều sức.

Không khí thoáng chốc trầm xuống, mang theo cảm giác đè nén vô hình.

Phùng Vận dịu giọng: “Con cháu tự phúc phần của con cháu, A tỷ cũng đừng quá bận lòng.”

Thao Dang

Câu trả lời , nhẹ như gió mà khéo léo vô song.

Nói mà cũng như chẳng gì.

Bùi Viện nghẹn , những lời dứt đành khô khốc nuốt bụng.

“Đến nước , cũng chẳng còn cách nào khác. Thiệp mời gửi cả , chỉ còn cách... cứ thôi, khó chịu cũng cho xong!”

Phùng Vận khẽ mỉm , hiệu cho Tiểu Mãn:

“Lấy danh sách mang đây.”

Tiểu Mãn một tiếng, bước qua mặt Thôi Trĩ, hai tay dâng tờ giấy cho Bùi Viện:

“Ngao phu nhân xem qua ạ.”

Trong khi bên trong hai nữ nhân đang bàn chuyện hôn lễ của Ngao Thất, thì ở tiền viện, Bùi Quyết và Bùi Xung đối diện , thật lâu ai lên tiếng.

Hai vốn ít lời, gặp chỉ khiến khí càng thêm nặng nề.

Bùi Quyết phụ vẫn nguôi giận, c.uối cùng lên tiếng phá tan sự im lặng.

“Trung Kinh sẽ cho trở về một . Nếu thật sự nhớ A mẫu, thể cho đưa mộ bà về đây...”

Bùi Xung vốn vô cảm, liền ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo như dao:

“Ngươi dám!”

Khóe môi Bùi Quyết khẽ nhếch: “Không dời thì thôi, tùy quyết định.”

“Hừ!” Nếu thật sự do ông quyết định, ông chẳng mặt ở An Độ , mà chôn cùng kinh thành trong ngọn lửa đêm đó.

Giờ , lẽ ông đoàn tụ với vong thê .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-777.html.]

Một kẻ liệt nửa , dẫu hầu hạ, c.uộc sống cũng chẳng dễ chịu gì. Trong những năm dài lê thê , ông từng nhiều nghĩ rằng cái c.h.ế.t lẽ mới là giải thoát.

“A mẫu ngươi đợi quá lâu .” Bùi Xung trầm ngâm, khẽ thở dài, giọng pha nỗi cô quạnh.

Bùi Quyết nghiêng đầu ông: “Người thật ?”

“Gì cơ?”

“Để tiễn chăng?”

Bùi Xung: “…”

Trên đời, kẻ bất hiếu đến cũng hiếm ai dám trắng như thế, nếu , họ chỉ lặng lẽ thôi...

Bùi Xung : “Đừng chuyện đó nữa. Hôn sự của Tiểu Thất là việc vui.”

Bùi Quyết khẽ đáp: “Ngày mai đến thôn Hoa Khê dạo một vòng . Bên đó đang đào sông mở kênh, náo nhiệt lắm.”

Trước , Bùi Viện từng thư bảo rằng lão phụ suốt ngày tự giam trong viện nhỏ, khỏi cửa, khiến bà vô cùng lo lắng.

Bùi Quyết chỉ ông ngoài hít thở, khuây khỏa phần nào.

Bùi Xung hiểu rõ ý, nghĩ ngợi một lúc gật đầu.

Bùi Quyết nhẹ thở : “Ngày tháng đến nỗi tệ, hãy sống cho yên .”

Bùi Xung đáp.

Hai phụ tử vốn quen thẳng, vòng vo.

Họ vẫn luôn như .

Vì thế, Bùi Xung im lặng một lát hỏi thẳng:

“Ngươi định để tiểu Hoàng đế ở Hoa Khê bao lâu nữa?”

Hai ánh mắt chạm , lông mày Bùi Quyết khẽ nhíu.

“Chuyện ... do định đoạt.”

“Ngươi đó!” Bùi Xung thở dài, giọng chậm rãi mà nặng nề:

“Vua thì nên ở Tây Kinh, Kim Loan điện, chứ ẩn trong ngôi làng nhỏ ở An Độ. Người khác dám , nhưng nghĩa là nghĩ, ngươi hiểu ?”

Bùi Quyết đáp: “Hiểu.”

“Hiểu thì nên suy nghĩ kỹ mà . Con cháu Bùi gia trung quân mà lập , ngươi chớ quên.”

Bùi Quyết bình thản : “Bùi gia lấy trung gốc, tự sẽ dốc hết sức.”

Nghe , nét cau mày của Bùi Xung giãn đôi chút.

...

Dù Bùi Quyết hứa động tâm với ngai vàng, ông vẫn nghiêm mặt nhắc :

“Người dựa đức thì hưng, kẻ cậy thế thì vong. Ngươi khắc cốt ghi tâm, bậc trượng phu, chớ tham, chớ kiêu, chớ ngạo.”

Bùi Quyết ngẩng mắt ông, lặng im hồi lâu mới khẽ:

“Có những món nợ... sớm muộn gì cũng đòi .”

Bùi Xung , đồng tử co .

“Ngươi định gì?”

Bùi Quyết nhếch môi nhạt, đáp.

Bùi Xung hỏi: “Chuyện hồi nhỏ... ngươi còn nhớ rõ ?”

Bùi Quyết nheo mắt, tựa như mắt hiện phủ cũ ở Đài Thành, tràn ngập hoa cỏ, cửa sổ xanh rêu, vài tàu chuối run rẩy, một cành hạnh vươn ngoài tường…

 

 

Loading...