Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 778
Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:45:58
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:45:58
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
Khi trong ngõ Nguyệt Nha, nhà họ Phùng, nhà họ Tiêu, còn nhà họ Tạ…
Căn phòng của khi đó cũng một khung cửa sổ như .
Bùi Quyết ngước mắt ngoài.
Không từ khi nào, vệt nắng hắt lên song cửa mây xám nuốt mất, bầu trời dần phủ kín mây nặng nề.
Có lẽ sắp mưa , một đàn quạ lạnh vỗ cánh rời mái hiên, bay thẳng lên tầng mây, phát những tiếng kêu chát chúa…
Thao Dang
430- Thân thế bi ai.
Bùi Quyết tự tay đẩy xe lăn, đưa Bùi Xung dạo quanh phủ mới.
“Ta nhớ từng với A mẫu, rằng khi về già sẽ cởi giáp quy điền, tìm nơi sơn thủy hữu tình, sống một đời an nhàn.”
Bùi Xung im lặng.
Bùi Quyết tiếp: “An Độ . Nếu ở trong thành thì ở đây, còn ngoài trang viện nghỉ ngơi, Vận nương cũng sẽ thu xếp chu đáo.”
Bùi Xung khẽ nhướn mày, đầu một cái.
“Thê tử ngươi , đừng phụ lòng .”
Bùi Quyết khẽ đáp: “Không dám.”
Hắn gì để phụ nàng ?
Chỉ là chờ xem, bao giờ nàng phụ thì .
Bùi Xung : “Bùi gia cũng chẳng hàn môn bần hàn. Ngày ngươi cưới, chẳng tổ chức tử tế, là thiệt thòi cho . Về ở những việc khác, ngươi nhường nàng đôi phần.”
Rồi : “Phụ ngươi theo quân chinh chiến bao năm, chẳng tích bao nhiêu, nhưng nếu là chuyện mua phủ, tiền vẫn thể lo .”
Trước Bùi Viện bảo mua nhà cho Bùi Quyết ở An Độ, ông đồng ý, chỉ xem hai đôi phu thê trẻ xoay xở thế nào, chứ chẳng tiếc của.
Một kẻ tàn phế như ông, sớm thấu vinh hoa, há còn bận tâm chút tiền tài cỏn con?
Nghĩ một hồi, ông : “Xem ngươi cũng chẳng giỏi quản việc nhà. Sau quyền điều hành trong phủ, cứ giao cả cho nhi tức .”
Mi mắt Bùi Quyết khẽ giật.
Phụ , ít khi khen ai.
Vậy mà chỉ gặp Vận nương vài , tin cậy nàng đến thế, khiến khỏi bất ngờ.
Hai phụ tử trong sảnh chính, tiểu đồng mang bút mực tới, tươi thưa:
“Vương phi , phủ sửa sang lâu mà vẫn treo biển, thỉnh lão Tướng quân đề chữ ạ.”
Bùi Xung sững .
Ông vốn định từ chối, nhưng nghĩ , đây là thể diện nhi tức dành cho , nếu cự tuyệt, e khiến nàng nghĩ rằng cônh công coi trọng nàng.
Nghĩ , ông trầm ngâm giây lát, vung bút xuống hai chữ:
“Phùng Phủ.”
Tiểu đồng khẽ giật .
Trong lòng , cũng như hầu hết , đều cho rằng, việc Vương phi mời lão Tướng quân đề biển, hẳn là ghi “Bùi Phủ” mới .
Dù Vương phi lâu nay vẫn ở thôn Hoa Khê, ít khi về đây; mà Bùi Quyết an trí lão phụ và gia tỷ ở An Độ, thế nào cũng nên mang danh “Bùi phủ” mới đúng.
Bùi Xung thấy ngẩn , liền ngẩng lên:
“Sao thế, mang cho chủ nhân các ngươi xem.”
Tiểu đồng lúng túng gãi đầu, liếc mắt cầu cứu Bùi Quyết.
Thấy , Bùi Xung trầm giọng: “Ngươi ý kiến gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-778.html.]
Bùi Quyết đáp: “Không .”
Với , là Phùng phủ Bùi phủ cũng chẳng khác. Chỉ cần phụ thấy khó xử là .
Khi Phùng Vận nhận bức hoành nét chữ cứng cỏi , nàng cũng bất ngờ.
Không vì nàng rộng rãi đến mức sẵn lòng tặng luôn một tòa phủ trạch, mà là, năm xưa nàng tiền mua nhà, vốn cũng nhờ cậy Bùi Quyết. Hơn nữa, sớm giao bộ tài sản cho nàng.
Giờ đây phụ và A tỷ ở đây, nàng chuyển nhượng phủ cho họ, cũng là lẽ đương nhiên.
“Thôi .”
Phùng Vận dây dưa chuyện , chỉ nhàn nhạt : “Mang khắc biển.”
…
Buổi trưa, dùng chút điểm tâm xong, cùng tới xem nhà mới của Ngao Thất.
Rõ ràng phủ mới, Bùi Viện chịu ở đó?
Vì nơi do Ngao gia bỏ tiền mua.
Bà nghĩ, hòa ly thì nên giữ cách; nếu ở trong Ngao phủ, há chẳng khác nào từng chia tay?
Ngao Chính đến buổi chiều muộn.
Phùng Vận khi đang cùng Bùi Viện và bà mối xem cách bày biện tân phòng, tin liền định đón.
Bùi Viện thản nhiên : “Ta . Nhỡ ông mang theo th.i.ế.p thất, chẳng khó coi .”
Phùng Vận bà vẫn còn vướng bận trong lòng, liền , để mặc bà ở .
Ngao Chính từ xe ngựa bước xuống, gió bụi phủ .
Rõ ràng ông gấp, sắc mặt mệt mỏi, hình gầy hơn hẳn so với Phùng Vận gặp năm , song nhờ giảm bớt vẻ phú quý, ông thêm phần thanh nhã.
Đã tuổi trung niên, là đương kim Thừa tướng, khí độ của ông cũng khác hẳn thường.
“Thừa tướng, đường xa vất vả.”
Ngao Chính thấy hai tỷ Bùi gia, chắc cũng đoán nguyên do, chỉ khổ, ngoài miệng lời cảm tạ:
“Từ khi định hôn đến nay, phu thê đều ở Tây Kinh, kịp qua đây, may nhờ lo liệu. Thật cảm kích, thật cảm kích.”
Ông khom thật sâu, lễ nghi chu .
Phùng Vận vội đáp lễ, khách khí vài câu.
Nói chuyện một lúc, nàng để ý thấy Ngao Thừa tướng chỉ mang theo đến mười tùy tùng, mà hành lý đến năm mươi rương lớn, chẳng đựng những gì.
Nàng vội sai đến giúp dỡ hàng.
Ngao Chính : “Đường xa vạn dặm, nhiều quyến chẳng thể đích tới dự, bèn gửi quà mừng theo. Còn là của hồi môn tổ mẫu nó chuẩn …”
Phùng Vận thuận miệng hỏi: “Tổ mẫu đến ?”
Ngao Chính bật : “Có chứ, chứ. Chỉ là lão nhân gia chịu xóc nảy, chậm hơn, chắc ngày mai mới tới nơi. Ta nóng lòng đến , nên nhanh hơn đôi chút.”
Hai trò chuyện bước phủ.
Phủ là do Ngao gia mới mua cho Ngao Thất, nên đây là đầu tiên Ngao Chính tới, quan sát, miệng ngớt khen ngợi.
Phùng Vận đoán ông chẳng gì cho , bèn tùy ý phụ họa vài câu.
Đột nhiên Ngao Chính hỏi:
“Nương của Tiểu Thất... đến ?”
Phùng Vận đáp: “Đến ạ, chỉ nhanh hơn tỷ phu một chút, mới xuống thôi.”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.