Trượng phu sủng thiếp diệt thê, chủ mẫu không giả vờ nữa - Chương 3:--- Khởi hành đến Lưu gia ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 13:04:32
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Hàn Chi sớm sắp xếp xong xuôi những sổ sách . Trước đó sai Liễu Chi đưa sổ sách, bất quá cũng chỉ là để điều Liễu Chi mà thôi.

 

Lưu gia đó, nàng đương nhiên đích .

 

Nếu Cố Vân Châu thích uống cháo trắng đến , thì cứ để nàng uống cho thỏa thích.

 

Hàn Chi vẫn lòng tác thành cho khác.

 

Nguyên chủ xưa nay vẫn xem thường Cố Vân Điển, cho rằng đối phương chỉ phá gia chi tử, thường xuyên cờ bạc, nhân phẩm gì, còn lui tới những nơi như thanh lâu.

 

Bởi nàng đối với Cố Vân Điển vẫn luôn thái độ gì.

 

Thế nhưng Hàn Chi bây giờ, việc nhận chữ đều dựa phỏng đoán, chỉ thể như Tiểu Yến Tử, nhận một nửa chữ.

 

May mà Hàn Chi thông minh, tự tìm một cái cớ, rằng phu quân thích nữ tử xuất thư hương thế gia, còn tài học nông cạn nên mới khiến phu quân ưa.

 

Bởi nàng tự mời một phu tử, nâng cao tài học của bản đôi chút, để lấy lòng phu quân, nhờ đó mới khiến ai sinh nghi.

 

Kiếp Hàn Chi là một kẻ công ăn lương, thi nghiên cứu sinh đỗ, thi công chức cũng đỗ.

 

Sự thông minh và trí tuệ , cũng chẳng vì xuyên mà tăng thêm nửa phần.

 

Nhà đẻ của nguyên chủ càng mượn phận Hầu phủ để nâng cao địa vị của , thêm đó con trai của phụ là do tiểu sinh , ruột của nguyên chủ mất sớm, quả thực thể dùng một chữ "thảm" để hình dung.

 

Nếu mẫu của nguyên chủ đây để cho nàng tài sản gia đình đủ nhiều, thêm việc gả Hầu phủ, thì căn bản thể nhiều hồi môn đến thế.

 

Món hồi môn mà nguyên chủ khổ tâm tranh giành , nay cũng chỉ là món hời cho Hầu phủ .

 

Hàn Chi thà để bộ hồi môn thua sạch, cũng lợi cho tiểu tam và con của tiểu tam.

 

Cố Vân Điển và Cố Vân Hàm là ruột thịt sai.

 

Thế nhưng ruột thịt cũng rõ ràng sổ sách.

 

Hàn Chi tin rằng, mặt lợi ích.

 

Hai , chắc chắn sẽ hòa thuận đến .

 

Nàng xem, hồi môn của nguyên chủ, Cố Vân Hàm sẽ thăng quan tiến chức bằng cách nào.

 

“Tiểu thư, Nhị gia đó là một kẻ cờ bạc, thể giao các cửa hàng cho y !”

 

Thu Cúc một bên, chút sốt ruột với Hàn Chi.

 

“Thu Cúc, ngươi theo !”

 

Trước đó Thu Cúc , nhưng vẫn luôn Hàn Chi giữ tay , cho nàng .

 

Thu Cúc còn gì đó, nhưng thần sắc của Hàn Chi, nàng đành dám thêm.

 

Hàn Chi sai phu xe đ.á.n.h xe ngựa đến Phúc An phố tam ngõ.

 

Phu xe cũng là nguyên chủ mang từ nhà đẻ đến, cũng là một tâm phúc.

 

Nguyên chủ là chút thủ đoạn, nếu thì sớm Hầu phủ nuốt chửng còn gì cả. Đương nhiên nàng cũng vài tâm phúc, nhưng chịu nổi cái đầu óc si tình.

 

Cũng chính vì vài phần thủ đoạn , nên Cố Vân Hàm thích nàng.

 

Cố Vân Hàm chỉ thích những nữ nhân trông vẻ tâm tư đơn giản, giống như cây tơ hồng .

 

Còn nguyên chủ, từ nhỏ ruột mất sớm, phụ thương yêu, nếu chút mưu kế, e rằng sớm gả cho các quyền quý .

 

Nguyên chủ tuy là đích nữ, nhưng cũng chỉ là con gái nhà thương gia, trong nhà tiền tài, song quyền lực địa vị.

 

“Thu Cúc, gả Hầu phủ ba năm, bà mẫu vẫn luôn chê là con gái nhà thương gia, quanh năm bắt quỳ phạt. Ta vất vả quán xuyến việc lớn nhỏ trong nhà, dốc cạn hồi môn, cũng chỉ đổi sự chê bai của bà mẫu và ánh mắt lạnh nhạt của trượng phu.

 

Hầu phủ là một nơi . Năm xưa nên tham lam phú quý mà gả đây.”

 

“Tiểu thư, ngờ thoát khỏi hang sói rơi hố cọp, mệnh của thật sự quá bi thảm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truong-phu-sung-thiep-diet-the-chu-mau-khong-gia-vo-nua/chuong-3-khoi-hanh-den-luu-gia.html.]

 

Thu Cúc kìm ôm lấy Hàn Chi mà nức nở.

 

Phúc An phố tam ngõ.

 

Khu đất quả thực rẻ chút nào.

 

Hơn nữa còn ở kinh thành.

 

Tường rào bò đầy hoa tươi, cách xa vạn dặm cũng thể cảm nhận sự hạnh phúc của chủ nhân trong viện.

 

Nhìn từ xa.

 

Cả khu vườn hoa tươi thắm rực rỡ sắc màu, một nữ tử bạch y xích đu, dung mạo kiều diễm, khóe mày ẩn chứa nét quyến rũ, nụ gương mặt tràn đầy sức sống.

 

Cố Vân Hàm cạnh xích đu, mặt nở nụ dịu dàng mà Thu Cúc từng thấy, khẽ đẩy xích đu.

 

Hai tựa hồ là một đôi thần tiên quyến lữ, cộng thêm muôn hoa khoe sắc trong viện, cảnh tượng hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.

 

Liễu Hàm Yên vốn là thị của phụ Cố Vân Hàm, xuất là quan kỹ, tuổi tác lớn hơn Hàn Chi đến chục tuổi.

 

Thế nhưng Hàn Chi lúc mới mười tám, trông vẻ phong trần hơn cả Liễu Hàm Yên.

 

Da dẻ cũng thô ráp vô cùng.

 

“Hàm Yên, chỉ khi ở bên nàng, mới cảm thấy thực sự sống.”

 

Liễu Hàm Yên tràn đầy yêu thương tựa lòng Cố Vân Hàm: “Phu quân, cũng , chỉ cần ở bên cạnh, dù bảo gì, cũng nguyện ý.”

 

Cố Vân Hàm dáng vẻ ôn thuận hiền lành của Liễu Hàm Yên, chút đau lòng ôm lấy nàng.

 

“Sao nỡ để nàng chịu khổ, nàng hi sinh quá nhiều, ngay cả con của cũng chỉ thể gửi cho nữ nhân nuôi dưỡng, khiến nàng chịu đựng nỗi đau xương thịt chia lìa.”

 

Liễu Hàm Yên dịu dàng vuốt ve bụng , với Cố Vân Hàm bằng giọng mềm mại: “Phu quân, giờ chúng một bảo bối nữa . Là một , luôn suy nghĩ cho con của . Dù là trai gái, chỉ cần ghi danh phận của Hàn Chi, đó sẽ là đích nữ, đích tử. Sau dù là chuyện hôn sự tiền đồ, đều sẽ rộng mở hơn.

 

Thiếp thể ích kỷ như .”

 

“Hàm Yên, nàng yên tâm, vị chủ mẫu , nàng chỉ là tạm thời thôi. Sẽ một ngày, sẽ quang minh chính đại đón nàng Hầu phủ.”

 

“Phu quân, đối với thật .”

 

“Ta là phu quân của nàng, đối với nàng thì còn thể đối với ai.”

 

Liễu Hàm Yên mãn nguyện ngượng ngùng cúi đầu tựa lòng Cố Vân Hàm.

 

Nàng , chỉ cần Lão phu nhân qua đời, đến lúc đó nàng mới thể đường hoàng trở về Hầu phủ.

 

Cố Vân Hàm sở dĩ bây giờ vẫn để nữ nhân chiếm giữ vị trí đương gia nương tử, là vì cân nhắc đến tâm trạng của Lão phu nhân. Dù năm đó nàng cũng bất đắc dĩ, Lão Hầu gia đưa Hầu phủ.

 

Nghĩ đến Lão phu nhân, trong lòng Liễu Hàm Yên vẫn còn vài phần sợ hãi.

 

········

 

“Tiểu thư, Đại gia thể như ! Chẳng trách Đại gia nhận thứ tử, nô tỳ còn tưởng Đại gia là suy nghĩ cho tiểu thư, ngờ…”

 

Thu Cúc ở ngoài khe cửa thấy tiếng của đôi cẩu nam nữ , tức đến nửa c.h.ế.t nửa sống. Nàng trở xe ngựa, bực tức với Hàn Chi.

 

Mèo Dịch Truyện

“Thu Cúc, giờ ngươi hiểu vì giao các cửa hàng cho Nhị gia chứ! Nhị gia dù cũng chỉ ham mê cờ b.ạ.c mà thôi, còn hơn là giữ tiền để nuôi ngoại thất. Đại gia vì ngoại thất mà một mực giữ trong sạch, đến nay vẫn là bích chi .

 

Ngoại thất là con cháu tội thần, lưu lạc thành quan kỹ, Lão Hầu gia rước về Hầu phủ, trở thành thất của Lão Hầu gia. Bởi , chỉ cần Lão phu nhân còn ở trong phủ, đương nhiên nàng thể bước chân cửa Hầu phủ.

 

Đợi đến khi Lão phu nhân qua đời, lúc đó đổi phận, nàng thể trở về Hầu phủ chủ nhân.

 

Đến lúc đó, chỉ là một nữ nhân xuất thương hộ, chỗ dựa, một chén rượu độc xuống bụng, cũng chẳng ai quan tâm.

 

Cố Vân Hàm, một biểu nhân tài, nhưng các quý nữ kinh thành ai nguyện gả, đành cưới là nữ nhân thương hộ . Tất cả đều nguyên do, chỉ là lúc đầu vẻ ngoài của cho mê !”

 

“Tiểu thư!”

 

Thu Cúc thành tiếng.

 

 

Loading...