Bên trong đột nhiên vang lên một tiếng hét.
Tưởng Thiếu Thiên lập tức xoay tay nắm cửa xông .
Cậu  di chuyển nhanh đến mức Trương Thủy Hoa  kịp phản ứng .
Đến khi ông  định thần , đột nhiên  dậy tức giận chạy tới thì   kịp .
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Đừng  , đừng  .”
  ở cửa, im lặng  con lợn đang rúc  góc giường.
Trương Thủy Hoa đẩy Tưởng Thiếu Thiên và kéo chăn  giường đắp lên cho con lợn.
Tưởng Thiếu Thiên lùi  một bước đúng cạnh .
“Như Ý tỷ,  núi  thật sự  một con lợn   .”
 phớt lờ  , dựa  bản lề cửa  Trương Thủy Hoa:
“Đây là con trai ông?”
Trương Thủy Hoa  sốc ,  lưng   chúng  và bảo vệ con lợn.
  : “Con trai ông  đến miếu Tàng Khang, còn gặp thần tiên?”
“Việc   biến thành như  chắc chắn  liên quan đến vị thần tiên đó.”
“Bác trai, nếu bác  hợp tác với chúng  thì con trai  cứu  .”
Trương Thủy Hoa đột nhiên  đầu  : “Cô  ......”
“Cô rốt cuộc là ai?”
Trương Thủy Hoa hút thuốc trong sân một lúc lâu, cuối cùng quyết định kể cho chúng    chuyện.
Con trai ông  tên là Trương Hổ  đến miếu Tàng Khang.
Đó là một năm , Trương Hổ  đuổi khỏi trường cấp 2 ở thị trấn vì tội trộm cắp và trở về làng,  khi trở về làng một thời gian,   bắt đầu mất kiểm soát.
Mỗi ngày  khi thức dậy, liền  lang thang khắp làng.
Từ đó trở , làng Sa Cương hôm nay  gia đình mất gà, ngày mai thì gia đình mất tiền.
Mọi  đều  ai  việc đó, nhưng vì Trương Thủy Hoa tất cả đều nhắm mắt  ngơ.
Sau đó, Trương Hổ càng ngày càng to gan,   ăn trộm tiền thuốc của một gia đình,     đều  chọc giận, một nhóm  đến nhà chặn  .
Trương Hổ thấy   nên  bỏ trốn trong đêm.
Trùng hợp,   chạy trốn  núi Tàng Khang và vô tình   miếu.
Trương Thủy Hia thở dài: “Ba ngày , nó vui vẻ  từ  núi xuống,  những trả  đồ cho bà con, còn đưa cho  mấy vạn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/3-7.html.]
“Nhiều tiền như , cả cuộc đời   bao giờ thấy nhiều tiền như !”
Trương Hổ  với ông  rằng    gặp một vị thần tiên  núi và vị thần tiên đó  giúp   thực hiện  mong  của .....
 hỏi ông : “Trương Hổ bắt đầu cảm thấy kỳ  từ khi nào?”
Trương Thủy Hoa: “Ba tháng  khi nó từ  núi xuống, lượng ăn ngày càng nhiều, cân nặng tăng lên nhanh chóng, ban đêm thường kêu tiếng lợn.....”
Ông     gì nữa, đưa tay che mặt nghẹn ngào.
 và Tưởng Thiếu Thiên cũng  giục ông .
Đợi ông  bình tĩnh  tiếp tục hỏi:
“Ông  sống ở đây qua nhiều thế hệ, chắc hẳn   rõ về miếu Tàng Khang,  thể kể cho chúng    ?”
Trương Thủy Hoa suy nghĩ một chút, chậm rãi : “Ngôi miếu đó  hơn mấy trăm năm ,    ông nội  kể.....”
“Đến miếu Tàng Khang, thờ cúng một con thú may mắn tên là Đương Khang.”
<<Sơn Hải Kinh>> từng ghi : Tần Sơn  thú yên. Hình dáng như cá nóc mà  răng, tên là Nhật Đương Khang,  tiếng kêu riêng, kiến tắc thiên hạ đại lâu.
Khi Đương Khang xuất hiện,  nghĩa là mùa màng  bội thu.
Vì  nhiều làng quê  đây thích thờ Đương Khang.
Trương Thủy Hoa : “Hai trăm năm , làng Sa Cương mưa thuận gió hòa  xảy  một nạn đói lớn, khi đó  nhiều  chết,   đến miếu Tàng Khang bái lạy nhưng đều vô ích.”
“Một đem nọ, những  dân làng tuyệt vọng  xong  miếu Tàng Khang, đập vỡ tượng Đương Khang, lật đổ bàn cúng dường, trút hết  tức giận lên Đương Khang.”
“Sau đó những điều kỳ lạ bắt đầu xảy  trong làng.”
“Mọi  trong làng  lượt gặp chuyện  may, nhẹ thì gãy chân, nặng thì mất mạng.”
“Mọi  đều  Đương Khang bắt đầu báo thù.”
Trương Thủy Hoa dừng  một chút, ngẩng đầu lên  : “Không lâu ,  một  tự nhận là đại sư phục yêu  ngang qua đây, ông  đến miếu Tàng Khang, phong ấn Đương Khang, lúc  dân làng mới  cứu.”
“ luôn cho rằng chuyện  do thế hệ  dựng lên dọa , nhưng  nghĩ tới......”
Trương Thủy Hoa dẫn Tưởng Thiếu Thiên và   vòng quanh con  đường núi tối tăm.
Cuối cùng, ông  dừng  ở cửa một cái hang động nhỏ: “Qua động   thể  thấy miếu Tàng Khang.”
Ông   với chúng  rằng ông  lừa chúng  vì   chúng   kết cục như con trai ông .
 tin điều , Trương Thủy Hoa dương như   ý gì .
Phần đường còn  Trương Thủy Hoa   theo.
 và Tưởng Thiếu Thiên bước  trong hang.
Cậu  hỏi : “Như Ý tỷ, cô   đại sư phục yêu mà ông  nhắc đến là ai ?”
: “Có lẽ  thể đoán   là ai.”