Từ Cẩm Chi - Chương 170: Tuyết Đến.

Cập nhật lúc: 2024-11-24 02:30:16
Lượt xem: 652

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm khuya, ánh đèn lồng mái hiên còn tắt soi sáng màn tuyết bay lả tả, khắp nơi phủ một tầng trắng xóa.

Dương đội trưởng tuần tra đến gần kho chứa vàng bạc thì dừng , như phát giác điều gì, phắt . Một lưỡi d.a.o sắc lạnh lướt qua cổ , m.á.u tươi phun , mờ bộ khung cảnh.

"Tiểu thư, ăn chút t.hịt dê ." Tiểu Liên thấy Tân Diệu cầm đũa chạm miếng bí xanh lâu mà gắp, liền kẹp một miếng t.hịt dê nấu chín bỏ bát của nàng.

Tân Diệu buông đũa, mỉm với Tiểu Liên: "Ta no , ngươi ăn thêm ." Ánh mắt nàng khẽ liếc về phía Dương đội trưởng.

Dương đội trưởng khi ăn một hồi liền gia nhập câu chuyện bàn ăn.

"Dương đội trưởng, sách mới của chúng bán chạy như , các ngươi bên đội hộ vệ để tâm nhiều hơn."

"Chưởng quầy yên tâm, chúng chia thành ba ca, ngày đêm ngừng tuần tra, cũng sẽ thỉnh thoảng bất ngờ kiểm tra xem ai lười biếng ."

Triệu quản sự cũng : "Chưởng quầy, ngài càng ngày càng lo lắng , chúng hiện giờ hơn trăm hộ vệ mà."

Hồ chưởng quầy liếc mắt Triệu quản sự, nghĩ thầm nếu ngươi chủ nhân lâu kéo về cả một núi bạc, thì sẽ hiểu vì lo lắng như .

Bữa cơm kết thúc, đêm càng thêm sâu.

Mọi lượt rời , Tân Diệu giữ Hồ chưởng quầy và Lưu Chu.

Khung cảnh trong hình ảnh sẽ xa, chuẩn sớm.

Không giữ Dương đội trưởng vì Tân Diệu tin , mà do lời của Dương đội trưởng trong bữa cơm khiến nàng đổi ý định.

Dương đội trưởng sẽ âm thầm kiểm tra bất ngờ đội tuần tra, điều giải thích vì trong khung cảnh chỉ .

Nếu cố định thời gian, Tân Diệu vì lời nàng mà khiến Dương đội trưởng quấy nhiễu. Phải rằng, biến còn khó ứng phó hơn cả điều .

Nhìn Hồ chưởng quầy và Lưu Chu thần sắc tuy vui nhưng giấu mỏi mệt, Tân Diệu áy náy : "Lẽ để các ngươi sớm nghỉ ngơi, nhưng một việc quan trọng thể bàn bạc."

"Chủ nhân xin cứ ."

Hồ chưởng quầy và Lưu Chu xong đều nhận đây chuyện nhỏ, nét mặt lập tức nghiêm túc.

"Ta tướng , chưởng quầy còn nhớ chứ?"

Hồ chưởng quầy và Lưu Chu đồng loạt gật đầu.

Chuyện thể quên !

"Ta thấy, Dương đội trưởng nhanh sẽ gặp nguy hiểm tính mạng."

"Cái gì?" Hồ chưởng quầy trừng mắt.

Biểu cảm của Lưu Chu còn phong phú hơn cả Hồ chưởng quầy, ngoài sự kinh ngạc và lo lắng cho tính mạng của Dương đội trưởng, còn là sự tò mò với thuật xem tướng của Tân Diệu.

Về phần cơn buồn ngủ một ngày việc mệt mỏi, ăn no uống đủ, từ lâu bay biến mất.

"Dương đội trưởng gặp nạn, liên quan đến tài vật." Tân Diệu tiếp tục.

Dương đội trưởng chỉ là một thường với võ nghệ tệ, mà nơi xảy chuyện là gần kho chứa vàng bạc. Suy đoán theo lẽ thường, khả năng vì tư thù nhỏ, mà là nhằm tài vật.

Mục tiêu của những kẻ đó là cướp của.

Nghĩ đến vụ việc học đồ in ấn Lý Lực phóng hỏa và định gây thương tích đó, Hồ chưởng quầy tin tưởng lời Tân Diệu: "Chắc chắn là thấy thư quán chúng buôn bán phát đạt, khiến kẻ tiểu nhân thèm !"

Tân Diệu đưa tay xoa trán, dù thấy nhiều cảnh m.á.u me, nàng vẫn tránh khỏi cảm giác khó chịu.

"Không chỉ vì thư quán ăn thịnh vượng, mà còn bởi vàng bạc dời từ phủ Thiếu khanh về."

Sắc mặt Hồ chưởng quầy biến đổi: "Ý của tiểu thư là... nội gián?"

Hôm đó những hộ vệ chuyển bạc đều chọn lọc kỹ lưỡng, vốn tưởng là đáng tin, nhưng nghĩ đến núi bạc đó, cũng thể bảo đảm .

Tài vật động lòng , vì tiền mà g.i.ế.t cha g.i.ế.t cũng , huống chi chuyện .

"Những hộ vệ hôm đó chuyển rương kho, nhớ là bốn , chưởng quầy hãy lập danh sách thông tin chi tiết của bọn họ đưa cho ."

"Vậy những hộ vệ đến phủ Thiếu khanh thì ?" Hồ chưởng quầy hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-cam-chi/chuong-170-tuyet-den.html.]

"Tập trung bốn , những khác cũng cần điều tra."

Thời gian gấp gáp, Tân Diệu chỉ thể bắt đầu từ những khả năng cao nhất.

"Chuyện với Dương đội trưởng, tránh để lộ sơ hở, đả thảo kinh xà."

Hồ chưởng quầy và Lưu Chu nghiêm trọng gật đầu.

Trở về Đông viện, một phen rửa mặt chải đầu, Tiểu Liên thấp giọng bày tỏ lo lắng:

"Tiểu thư, nếu Dương đội trưởng thương do kẻ cướp tấn công, thì đám tặc nhân chắc hẳn ít , đúng ?"

Thư quán hộ vệ, ai dám một mà tới cướp của?

Tân Diệu chỉ im lặng, thể cho nàng một câu trả lời chắc chắn.

Chuyện xảy quá nhanh, đêm tối. Sau khi Dương đội trưởng hạ sát, cảnh tượng đều biến mất, chẳng rõ điều gì xảy tiếp theo.

Trong suy nghĩ của Tân Diệu, nếu chỉ đơn thuần là đám tặc nhân đến cướp của thì còn dễ xử trí. Điều nàng lo sợ nhất chính là trong hộ vệ kẻ nội ứng ngoại hợp.

Đội hộ vệ hơn trăm chia ba đội, mỗi đội hơn ba mươi , luân phiên canh gác bốn canh giờ. Nếu đội gác lúc đó mà một nửa là nội gián, thì dù nàng chuẩn cũng vẫn sẽ rơi thế động.

Điều duy nhất nàng thể khẳng định, là đêm đó tuyết rơi, hơn nữa còn là trận đại tuyết đầu mùa đông năm nay. Tuyết rơi lâu, nếu , mái nhà và ven đường hẳn tích đầy tuyết chứ chỉ phủ một tầng mỏng nhàn nhạt.

Vì lo ngại nội gián, sắp xếp đó đều nguy cơ "đả thảo kinh xà". Nghĩ tới nghĩ lui, Tân Diệu quyết định tìm Hạ Thanh Tiêu mượn .

Sáng hôm , nàng sai Thạch Đầu đưa thư, mời Hạ Thanh Tiêu đến thư quán một chuyến.

Hạ Thanh Tiêu ngay lập tức theo Thạch Đầu mà đến. Gặp ánh mắt ngạc nhiên của Tân Diệu, chỉ nhàn nhạt giải thích:

"Đã tháng Chạp, công việc ở nha môn nhẹ nhàng hơn đôi chút."

Sắp đến Tết, các loại lễ tế và hội hè nối dứt, đều nới lỏng kỷ cương. Ngay cả Bắc Trấn Phủ Ty, nổi danh vì chuyên trách bắt giữ và thẩm tra tù nhân, cũng bớt phần nào bận rộn.

"Xin mời Hạ đại nhân cùng tới Đông viện bàn chuyện. Sách mới của Tùng Linh mắt, chẳng bao lâu nữa sẽ đông đến mua, khó mà yên tĩnh."

Hạ Thanh Tiêu , lập tức nhận chuyện nhỏ.

Hai cùng tiền sảnh ở Đông viện. Tiểu Liên dâng xong, nhẹ nhàng lui xuống.

"Khấu tiểu thư tìm , chuyện gì?"

"Ta mượn Hạ đại nhân một ."

"Mượn ?" Sắc mặt Hạ Thanh Tiêu trở nên nghiêm trọng.

Nếu Khấu tiểu thư mở lời mượn , tất nhiên để giúp thư quán bán thoại bản.

Tân Diệu nâng chén , khẽ nhấp một ngụm, đôi tay chầm chậm hơ lấy ấm từ chén :

"Ta nghi ý đồ đánh cướp thư quán, nhưng chắc trong đó kẻ nội gián . Để cẩn thận, chỉ thể nhờ Hạ đại nhân hỗ trợ."

"Hẳn . Khấu tiểu thư cần bao nhiêu ? Khi nào cần?" Trong ánh mắt của Hạ Thanh Tiêu lóe lên một tia lạnh lẽo.

"Nếu tiện, thể điều ba mươi nhất. Nếu đủ, mười mấy cũng . Thời gian là ban đêm, cụ thể lúc nào còn điều tra thêm…"

"Được."

Tân Diệu cảm kích lời cảm ơn, giữ Hạ Thanh Tiêu ở dùng cơm.

"Không cần, về nha môn sắp xếp ."

"Vậy khi chuyện giải quyết, sẽ cảm tạ đại nhân ."

Hạ Thanh Tiêu về nha môn, lập tức gọi Phó Thiên Hộ Nghiêm Siêu đến dặn dò:

"Chọn năm mươi đáng tin, chờ lệnh điều động."

Thao Dang

Cẩm Y Vệ thường xuyên nhận những nhiệm vụ cơ mật thể tiết lộ . Nghiêm Siêu hỏi nhiều, lập tức nhận lệnh rời .

Ba ngày , ngày thứ ba kể từ khi Thư quán Thanh Tùng mở bán tập mới của *Tây Du*, khách mua sách vẫn đông đúc như thường. Hồ Chưởng Quầy cùng các tiểu nhị bận đến mức chân chạm đất.

Mãi đến khi trời chiều, tuyết bắt đầu rơi…

Loading...