Từ Cẩm Chi - Chương 206: Suy đoán của Hưng Nguyên Đế.

Cập nhật lúc: 2024-12-02 02:22:53
Lượt xem: 617

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Xương Bá giải ngoài Ngọ môn, chịu hình phạt đánh trượng tám mươi roi!

Thông thường, đánh ba mươi năm mươi roi ít, tám mươi roi thì chẳng khác nào lấy mạng .

Khi Thục phi tin, lập tức chạy như bay đến gặp Hưng Nguyên Đế.

Lúc , Hoàng đế hồi cung về Điện Càn Thanh.

“Bệ hạ, Thục phi nương nương cầu kiến.”

Thục phi đẩy cung nhân bước , tóc mai rối tung trong lúc vội vã, quỳ sụp xuống mặt Hoàng đế:

“Bệ hạ, cầu xin ngài niệm tình mà tha mạng cho trưởng thần !”

hỏi trưởng phạm tội gì, vì thời gian quá gấp, kịp tìm hiểu. Điều duy nhất bà thể là cố cứu mạng trưởng . Người còn sống, mới thể tính đến chuyện khác.

Sắc mặt Hoàng đế lạnh như băng:

“Đưa Thục phi hồi cung Hàn Đạm.”

Hai cung nhân tiến lên, định dìu Thục phi.

“Ta !” Thục phi gạt tay cung nhân , quỳ gối bò lên phía vài bước:

“Bệ hạ, Cố Xương Bá theo ngài chinh chiến khắp Nam Bắc, trung thành tận tụy. Cầu xin ngài nể tình xưa, tha mạng cho …”

Tôn Nham, phụ trách giám sát hình phạt, bước bẩm báo:

“Bẩm bệ hạ, Cố Xương Bá chịu nổi hình phạt, qua đời…”

Thục phi như sét đánh ngang tai, dường như thể tin sự thật. Phải một lúc lâu , bà mới kịp phản ứng, bật lên tiếng xé lòng.

Hoàng đế giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, lệnh cho cung nhân:

“Đưa Thục phi hồi tẩm cung.”

“Bệ hạ, rốt cuộc là vì cớ gì…” Thục phi thảm thiết, ngước lên bắt gặp ánh mắt tối tăm của Hoàng đế, khiến bà run rẩy.

Chỉ trong giây phút , bà cung nhân kéo khỏi Điện Càn Thanh.

Khi trong điện yên tĩnh, Hoàng đế nhắm mắt, tâm trạng khó diễn tả bằng lời.

Nỗi đau vì cái c.h.ế.t của Hoàng hậu, sự hả hê khi trừng phạt kẻ hại c.h.ế.t thê tử, cùng nỗi cay đắng khi mối quan hệ quân thần đến nước .

Trước khi tin tức về cái c.h.ế.t của Cố Xương Bá lan , Hoàng đế triệu Hạ Thanh Tiêu cung, căn dặn vài việc.

“Cố Xương Bá rằng tiết lộ tung tích của Hoàng hậu là một Cẩm Y Vệ tên Châu Thông. Ngươi ?”

“Châu Thông đây đóng quân tại Uyển Dương, đầu năm ngoái điều về kinh thành…” Hạ Thanh Tiêu thuật lai lịch của Châu Thông.

Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống:

“Trẫm ngờ Cẩm Y Vệ cũng kẻ đáng tin như . Thanh Tiêu, nhất định chấn chỉnh nội bộ, để xảy thêm trường hợp như Châu Thông.”

Thực tế, việc quản lý kỷ luật trong Cẩm Y Vệ thuộc trách nhiệm của Nam Trấn Phủ Ty. Châu Thông điều về kinh từ khi Hạ Thanh Tiêu nhậm chức Bắc Trấn Phủ Ty, cho thấy vấn đề nội bộ từ lâu. So với Nam Trấn Phủ Ty, Hoàng đế tin tưởng Hạ Thanh Tiêu hơn.

“Về Châu Thông thì…”

“Bẩm bệ hạ, Châu Thông chết.”

Sự nghiêm nghị mặt Hoàng đế khựng , chờ Hạ Thanh Tiêu tiếp.

“Tháng tám năm ngoái, Châu Thông đột tử trong khi ngủ. Phu nhân họ Miêu của vì quá đau buồn, cũng qua đời trong cùng tháng.”

Ánh mắt Hoàng đế thoáng xao động:

“Thanh Tiêu khá rõ về Châu Thông.”

Hạ Thanh Tiêu điềm tĩnh đáp:

“Châu Thông từng việc ở Bắc Trấn Phủ Ty, thần đến viếng. Hơn nữa, vì mất ở tuổi tráng niên, thần đặc biệt điều tra, nên ấn tượng sâu sắc.”

Hoàng đế gật đầu:

“Vậy như thế, Châu Thông và phu nhân đều qua đời. Họ để con cái ?”

“Có một con gái, năm nay mười sáu tuổi, hiện đang nương nhờ gia đình đại tỷ của Châu Thông…”

Nghe Hạ Thanh Tiêu thuật tình hình nhà đại tỷ của Châu Thông, Hoàng đế tạm đè nén sát ý trong lòng.

Hoàng đế hiểu rõ, ai cũng mong ông tìm nhi tử của và Hoàng hậu.

“Những ở phía Nam liên quan đến Cố Xương Bá, hãy bí mật bắt giữ, tuyệt đối để lộ. Phía sơn cốc, phái trông giữ c.h.ặ.t chẽ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-cam-chi/chuong-206-suy-doan-cua-hung-nguyen-de.html.]

Dặn dò xong, Hoàng đế trầm mặc một lúc, hỏi Hạ Thanh Tiêu:

“Thanh Tiêu, ngươi nghĩ đứa trẻ đó vẫn còn ở Uyển Dương ?”

“Vi thần .” Hạ Thanh Tiêu đáp.

“Trẫm nghĩ, sẽ đến kinh thành.” Hưng Nguyên Đế suy đoán trong lòng, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt của Hạ Thanh Tiêu.

Trong mắt Hạ Thanh Tiêu hiện lên chút kinh ngạc.

“Có lẽ…” Hưng Nguyên Đế trầm ngâm hồi lâu, chăm chú thanh niên mặt, “Hắn thể chính là Tùng Linh!”

Thần sắc Hạ Thanh Tiêu chấn động, khẽ cúi mắt.

Hưng Nguyên Đế dường như để tâm đến câu trả lời của Hạ Thanh Tiêu, tự phân tích:

“Khấu cô nương từng , Tùng Linh hẳn là một thiếu niên, điều trùng khớp với độ tuổi của đứa trẻ đó. Tiên sinh Tùng Linh hiểu rõ nhiều chuyện về Hoàng hậu, với độ tuổi của cận như với Hoàng hậu, nếu là đứa trẻ đó thì còn ai đây?”

Hạ Thanh Tiêu cụp mắt thêm lời nào.

“Thanh Tiêu, những việc khác giao cho đáng tin, ngươi ở kinh thành dốc lực tìm Tùng Linh, dù đào ba thước đất, cũng tìm cho trẫm.”

“Vi thần tuân chỉ.”

“Khoan .” Hưng Nguyên Đế gọi Hạ Thanh Tiêu khi y đang chuẩn rời , “Ngươi đến gặp Khấu cô nương, xem manh mối nào mới .”

“Dạ.”

Khi quân thần mật đàm, t.h.i t.h.ể của Cố Xương Bá đưa về phủ Cố Xương Bá.

Phu nhân Cố Xương Bá nhận lời bẩm báo của hạ nhân, từ trong cung đến, mời bà đón Bá gia, bà còn cảm thấy kỳ lạ. Đến khi thấy thái giám mặt mày nghiêm trọng cùng Cẩm Y Vệ, bà mới ý thức điều .

“Bá gia… chẳng lẽ vì chuyện của Trạch nhi mà phạt nữa ?”

Thái giám liếc phu nhân Cố Xương Bá, rõ nguyên nhân Bá gia đánh trượng:

“Cố Xương Bá cùng bệ hạ uống rượu, trong lúc say phạm thượng, gọi thẳng tên húy của bệ hạ, vì thế đánh trượng... Cố Xương Bá chịu nổi hình phạt, qua đời …”

“Đã qua đời...” Phu nhân Cố Xương Bá mặt mày tái nhợt, ngước , thấy phía thái giám là một cái cáng, bên phủ một lớp chăn màu sẫm.

“Bá gia, Bá gia!” Bà lao đến, kéo một góc chăn, thấy gương mặt méo mó đầy đau đớn của Cố Xương Bá, kêu lên thảm thiết ngất lịm.

Phủ Cố Xương Bá vì tin dữ bất ngờ mà rối loạn cả lên.

Đới Trạch đang kể chuyện trong lâu thì hạ nhân trong nhà tìm đến.

“Thế tử, trong phủ chuyện , mau về !”

“Chuyện gì ? Ta còn xong chuyện .” Đới Trạch rời.

Hắn trốn đến đây kể chuyện, chính vì hôm nay phụ triệu cung. Những đều vì , e rằng cũng thoát .

Đới Trạch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nhớ gần đây gây chuyện gì, nhưng nhất là tránh xa cho lành.

Hạ nhân lau nước mắt :

“Thế tử, đừng chần chừ nữa, Bá gia mất ...”

“Ngươi gì?” Đới Trạch túm lấy hạ nhân, giơ tay tát một cái, “Đồ khốn, chuyện rõ ràng, cái gì mà mất mất!”

“Thế tử , Bá gia còn nữa, đánh trượng trong cung mà mất !” Hạ nhân .

Đới Trạch sững , cắm đầu chạy.

Từ trong lâu phía , lờ mờ vang lên giọng kể chuyện:

“Vị Mỹ Hầu Vương đó…”

---

“Phụ !” Đới Trạch từ lưng ngựa ngã nhào xuống, lăn xả trong nhà.

Đập mắt là mẫu đến xé lòng, và phụ áo liệm, bất động.

“Phụ , phụ , mau tỉnh !” Đới Trạch gào thảm thiết.

Cố Xương Bá đánh trượng bên ngoài Ngọ Môn, giấu các quan viên trực ban, chẳng mấy chốc truyền đến các nha môn.

So thì, tin tức đến với vương phủ của Khánh Vương muộn hơn một chút, là do phủ Cố Xương Bá phái báo tin.

Khánh Vương vội vàng đến phủ Cố Xương Bá, túm lấy Đới Trạch hỏi:

Thao Dang

“Biểu , rốt cuộc là chuyện gì xảy ?”

Loading...