Từ Cẩm Chi - Chương 207: Đợi.
Cập nhật lúc: 2024-12-02 02:22:54
Lượt xem: 584
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đới Trạch kể, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Nghe phụ trong lúc uống rượu cùng Hoàng thượng lỡ gọi tên ngài. Hoàng thượng nổi giận, phụ phạt tám mươi trượng, chịu nổi mà mất …”
Khánh Vương lặng , phản ứng đầu tiên là thể nào.
Phụ hoàng là vị vua khai quốc, thủ đoạn cứng rắn, nhưng với các lão thần từng cùng ngài dựng nên giang sơn, ngài vẫn nể trọng. Đặc biệt là Cố Xương Bá, là cữu cữu ruột của , thể vì một câu lỡ lời mà lấy tính mạng của cữu cữu?
Cố Xương Bá là con thứ tư, còn ba . Anh hai mất từ nhỏ, ba tử trận trong loạn thế, chỉ cả nhờ ánh hào quang của em trai mà hưởng phúc hai năm, nhưng cũng qua đời lâu khi quốc gia lập.
Với Khánh Vương, sinh năm Hưng Nguyên thứ ba, Cố Xương Bá chính là duy nhất còn từ nhà ngoại.
“Ta cung một chuyến.” Khánh Vương cố đè nén nỗi bất an, vội vã tiến về phía hoàng thành.
---
“Bẩm Hoàng thượng, Khánh Vương điện hạ cầu kiến.”
Hưng Nguyên Đế khẽ mở mắt, mặt chút biểu cảm: “Bảo về .”
Không gặp Hưng Nguyên Đế, Khánh Vương chuyển hướng đến Hàn Đạm cung.
Thục phi đến mắt sưng đỏ: “Nhi tử, con đến .”
“Mẫu phi, vì phụ hoàng g.i.ế.t cữu cữu?”
“Mẫu phi !” Thục phi dùng khăn tay lau nước mắt, “Quá đột ngột, nhận tin vội vàng đến cầu xin, nhưng dù thế nào phụ hoàng con cũng đồng ý…”
Sau đó, bà ép tẩm cung, trong cơn đau đớn tuyệt vọng, nghĩ nghĩ chỉ còn một khả năng: trưởng bà phái trừ hậu họa, may bại lộ?
Thục phi chỉ chuyện từ miệng Cố Xương Bá khi Tân Hoàng hậu gặp nạn.
Bà và trưởng ít cơ hội gặp , chi tiết thể rõ, nhưng từ đó bà lo sợ nhiều ngày. Dù , lòng bà cũng phần nào nhẹ nhõm, như trút tảng đá đè nặng.
Người nữ nhân đó để bóng ma quá lớn trong tâm trí bà . Những năm qua, hành tung của nàng bặt vô âm tín, tựa như một thanh kiếm treo đầu, khiến bà thỉnh thoảng vẫn gặp ác mộng.
Trong mơ, đó trở về, bà mất tất cả, nhi tử của bà cũng mất tất cả.
“Mẫu phi thực sự chút gì ?” Khánh Vương vẫn thể hiểu nổi.
Nhìn vẻ mặt hoang mang của nhi tử, Thục phi cố gắng đè nén nỗi đau và nỗi sợ trong lòng, lắc đầu: “Nhi tử, con về , mẫu phi lo liệu chuyện của cữu cữu con…”
Suy đoán đáng sợ , bà thể với nhi tử. Không gì cả, đối với nhi tử mới là nhất.
Khánh Vương âm thầm rời khỏi hoàng cung.
Trong thời gian ngắn ngủi, ít đại thần tìm cách cầu kiến Hoàng thượng nhưng đều từ chối. Những đó chờ bên ngoài hoàng thành, thấy Khánh Vương mặt mày u ám , lập tức tiến gần.
Khánh Vương liếc họ một cái, dừng bước mà tiếp tục rời .
Tin tức Cố Xương Bá gặp nạn ngày càng lan rộng. Đoạn Thiếu khanh phong thanh vội vã về nhà, khéo gặp nhà Cố Xương Bá đến báo tang rời khỏi phủ Thiếu khanh.
Đoạn Vân Hoa và Đới Trạch đính hôn, việc báo tang thể thông qua phủ Thiếu khanh.
“Ta , xin chia buồn.” Sau khi ứng phó với báo tang, Đoạn Thiếu khanh đến Như Ý đường.
Trong Như Ý đường, lão phu nhân lặng lẽ, phản ứng gì hồi lâu.
Những hầu trong phòng dám lên tiếng, cho đến khi Đoạn Thiếu khanh xuất hiện, phá tan bầu khí im lặng.
“Mẫu , chuyện của phủ Cố Xương Bá, chứ?” Sau khi hiệu cho đám nha bà tử lui xuống, Đoạn Thiếu khanh mở lời.
Lão phu nhân đảo mắt, đại nhi tử, một câu bất ngờ: “Văn Tùng, ngươi xem Cảnh thị là chổi, hưu còn khiến con cái vạ lây?”
“Mẫu , đừng nghĩ như .”
“Không nghĩ như ? Nếu vì nàng , đại cô nương phạm sai lầm lớn như thế? Nhị cô nương dạy dỗ tử tế, khó khăn lắm mới kết mối hôn sự , gặp tai họa như …”
So với ngoài chỉ hiếu kỳ, phủ Thiếu khanh càng để tâm hơn đến lý do khiến Cố Xương Bá xử trượng sát.
“Văn Tùng, ngươi ở triều đình điều gì ? Rốt cuộc tại Cố Xương Bá Hoàng thượng chán ghét?”
“Nghe là uống say lỡ lời bất kính với Hoàng thượng.” Đoạn Thiếu khanh khổ, “Với phận của Cố Xương Bá, thể nào vì chuyện mà mất mạng. Nguyên do cụ thể, hiện tại vẫn rõ…”
Hai con gì thêm, trong lòng nặng trĩu như đeo đá.
Mẫu và nhi tử đối diện, một lời, trong lòng tựa như tảng đá đè nặng.
Họ lo lắng còn là chuyện hôn sự của Đoạn Vân Hoa, mà là liệu liên lụy đến phủ Thiếu khanh .
Việc kinh thiên động địa tuy chấn động cả văn võ bá quan, nhưng ở dân gian lan truyền. Con phố nơi đặt Thư quán Thanh Tùng vẫn nhộn nhịp như cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-cam-chi/chuong-207-doi.html.]
Tân Diệu bên quầy, thẫn thờ xa xăm.
Tháng ba , nàng và Tiểu Liên bàn bạc, chuẩn một chuyến lên núi Thiên Anh để thu thập hài cốt của Khấu Thanh Thanh.
Chuyện của mẫu , liệu Hạ đại nhân bẩm báo với ?
Hồ chưởng quầy đặt tay lên bàn tính, thoáng liếc thiếu nữ đang thất thần, trong lòng thấy lạ lùng.
Hai ngày nay, phần lớn thời gian Đông gia đều ở trong đại sảnh, chẳng lẽ đang chờ ai?
“Hạ đại nhân, lâu gặp ngài.” Thấy Hạ Thanh Tiêu trong bộ Cẩm Y vệ màu đỏ thẫm bước , Lưu Chu những tưởng nhầm, liền vội vàng bước tới, nhiệt tình chào đón.
Hạ Thanh Tiêu khẽ gật đầu: “Đã lâu gặp.”
Ánh mắt lướt qua tiểu nhị, thẳng thiếu nữ bên quầy, bốn mắt giao .
Tân Diệu bật dậy.
Nàng vẫn luôn chờ đợi , nhưng khi thật sự xuất hiện, trái nàng thấy ngập ngừng, bối rối.
Hạ đại nhân xuống phía Nam mang về chứng cứ ? Người khi chuyện sẽ phản ứng ?
Tân Diệu nóng lòng , sợ .
Nàng hiểu rõ, điều nàng sợ hãi chính là sự thất vọng.
Trong lúc do dự, thanh niên qua Lưu Chu, mặt nàng.
Nàng giọng quen thuộc, trầm ấm mà sạch sẽ vang lên:
“Lâu ngày gặp, Khấu tiểu thư vẫn khỏe chứ?”
Thao Dang
Tân Diệu cố trấn tĩnh tâm trí rối bời, cúi đáp lễ Hạ Thanh Tiêu:
“Tất cả đều , còn đại nhân thì ?”
“Có vài chuyện với Khấu tiểu thư.” Hạ Thanh Tiêu quanh co, rằng thiếu nữ mắt tuy tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc chắn đang nóng như lửa đốt.
Tân Diệu mời Hạ Thanh Tiêu phòng tiếp khách.
Trong phòng, bên cửa sổ đặt một bình sứ Thanh Hoa lớn, bên trong cắm vài nhành hoa hạnh, sắc hoa rực rỡ mà dịu dàng, như mang theo thở của mùa xuân.
Hạ Thanh Tiêu thoáng liếc thêm một , đó mới xuống đối diện Tân Diệu.
Hai chén xanh đặt mặt hai . Sau khi Lưu Chu lui , trong phòng tiếp khách nhỏ chỉ còn hai . Cảm giác xa cách vì hơn hai tháng gặp bỗng chốc tan biến.
Tân Diệu nắm c.h.ặ.t chén , cất tiếng hỏi:
“Hạ đại nhân bẩm báo với bệ hạ ?”
“Đã bẩm báo. Ta từ phương Nam mang về nhân chứng và vật chứng, tất cả đều trình lên bệ hạ.”
Tân Diệu nắm c.h.ặ.t lấy chén trong tay, chờ đợi lời tiếp theo của đối diện.
Hạ Thanh Tiêu thấy sắc mặt nàng tái , đó là dáng vẻ căng thẳng mà từng thấy ở nàng.
Mùa xuân đến, mà nàng gầy nhiều so với khi rời kinh thành.
Trong lòng Hạ Thanh Tiêu chút nặng nề, nhưng vẻ mặt vẫn chút biểu lộ, che giấu cảm xúc dư thừa:
“Hôm nay bệ hạ mời Cố Xương Bá đến Tây Uyển uống rượu. Cố Xương Bá vì thất lễ trong tiệc rượu mà đánh tám mươi trượng, chịu nổi qua đời…”
Tân Diệu kinh ngạc thể che giấu:
“Cố Xương Bá chết?”
Người mà nàng trăm ngàn cân nhắc, cũng dám dễ dàng tay, chỉ một câu “thất lễ trong tiệc rượu” mà đoạt mất tính mạng.
Uy nghi của thiên tử, từ đó mà thấy rõ.
Thế nhưng, vội vàng lấy mạng Cố Xương Bá, rốt cuộc là vì mẫu nàng, là vì mẫu tử của Thục phi?
Kết thúc ở Cố Xương Bá, lẽ chính là điều mà mong nhất.
Tân Diệu cắn môi, mặc cho cơn đau lan tỏa, chợt đối diện một câu:
“Xin .”
“Khấu tiểu thư, nhắc đến Tân công tử mặt bệ hạ.”