Từ Cẩm Chi - Chương 264: Ba Đông sinh.

Cập nhật lúc: 2024-12-13 03:31:15
Lượt xem: 589

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thiếu niên đang gục bàn, Tú Vương và Khổng Duệ liếc mắt , mỉm lắc đầu:

“Không ngờ tửu lượng của Tân Đãi chiếu kém như .”

Khổng Duệ lên:

“Hôm nay cảm tạ Tú Vương điện hạ khoản đãi. Trời còn sớm, xin quấy rầy nữa, tiện thể đưa Tân biểu về.”

Tân biểu

Nghe cách Khổng Duệ gọi Tân Diệu, ánh mắt Tú Vương thoáng qua chút lạ lùng, nhưng mỉm :

“Tân Đãi chiếu đến khách tại phủ , đương nhiên nên để trong vương phủ đưa về, thể phiền đến biểu .”

“Có gì , vốn dĩ cũng định về, tiện đường thôi mà.” Khổng Duệ vẫn kiên trì.

“Vậy thì phiền biểu .”

Tú Vương đích tiễn hai khỏi cổng trong, Tân Diệu và Khổng Duệ cùng lên một chiếc xe ngựa, mới bước .

“Trương , ngươi thấy thế nào?”

Bầu trời mới nhuốm màu đen, nhưng Tú Vương phủ sáng đèn rực rỡ.

Đi bên cạnh Tú Vương là Trương , một mưu sĩ trong vương phủ, cũng là uống cùng trong buổi tiệc tối nay.

Nghe điện hạ hỏi, Trương trầm ngâm:

“Tân Đãi chiếu vẻ ác ý với điện hạ, nhưng cụ thể thì vẫn cần quan sát thêm. Có điều, Tĩnh An Hầu tỏ khá dè chừng, dường như lo ngại điện hạ sẽ gây bất lợi cho Tân Đãi chiếu.”

Tú Vương nhạt:

“Hắn lo lắng cũng là lẽ thường. Từ nhỏ cô mẫu của và tiên hoàng hậu tình nghĩa tỷ sâu đậm. Cô mẫu yêu mến ai, Khổng Duệ tự nhiên cũng sẽ theo đó mà trân trọng.”

Dưới ánh đêm mờ nhạt, Trương gương mặt tuấn tú của Tú Vương, khẽ khuyên:

“Điện hạ chớ để tâm, càng nên để lộ bất mãn với Tân Đãi chiếu.”

“Ta hiểu mà.” Tú Vương nở nụ nhẹ, khóe môi cong lên:

“Ta còn kịp thiết với Tân Đãi chiếu, bất mãn chứ.”

Trương sâu Tú Vương, đồng hành cùng suốt nhiều năm, bỗng dưng thấy thể thấu vị hoàng tử .

Trên chiếc xe ngựa treo lồng đèn của Tú Vương phủ, Tân Diệu tựa Khổng Duệ, dáng vẻ như uống say.

Khổng Duệ yên lặng suốt dọc đường. Đợi đến khi xe dừng cửa phủ ban thưởng, mới lên tiếng:

“Biểu , đến .”

Hàng mi của Tân Diệu khẽ run, tựa như đang cố gắng mở mắt.

“Biểu !”

Ngay khi Khổng Duệ định đỡ xuống xe, Tân Diệu chợt mở mắt:

“Đây là ?”

“Đây là trong xe ngựa. Đã về đến phủ, để đỡ biểu xuống.”

Thao Dang

Khổng Duệ dìu Tân Diệu xuống xe, kiên quyết đưa nàng sân. Trước khi rời , nghiêm túc dặn dò:

“Biểu , tửu lượng của kém, nên uống ít thôi.”

“Ồ.” Tân Diệu lơ mơ gật đầu.

Thấy nàng còn tỉnh hẳn, Khổng Duệ nhiều cũng vô ích, bèn căn dặn vài lời với đám hạ nhân trong phủ, mới rời .

Tân Diệu bước phòng, vật giường, nhắm mắt .

Cuộc gặp gỡ với Hạ đại nhân hôm nay đành thất hứa.

Nàng tất nhiên say, nhưng trong phủ chẳng lấy một tín, lén lút ngoài vẫn là quá nguy hiểm.

Cũng may phía Hạ đại nhân chắc chắn âm thầm giám sát nơi đây, hẳn sẽ hiểu rõ lý do nàng đến.

Hạ Thanh Tiêu chẳng những nhanh chóng nhận tin Tân Đãi chiếu say rượu ở Tú Vương phủ, mà còn báo cáo lên Hưng Nguyên Đế ngày hôm .

Hưng Nguyên Đế nhíu mày.

Uống rượu thì uống rượu, uống đến say?

“Trẫm , ngươi lui .”

“Vi thần cáo lui.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-cam-chi/chuong-264-ba-dong-sinh.html.]

Hạ Thanh Tiêu rời khỏi hoàng cung, đường thuộc hạ mặc thường phục đến báo:

“Đại nhân, Tân Đãi chiếu đến phố Kê Mao...”

Ngày đó đúng là mười tháng sáu, ngày nghỉ của quan viên.

Hạ Thanh Tiêu khẽ gật đầu, hiệu , thuộc hạ lập tức lặng lẽ rời .

Phố Kê Mao cách hoàng thành khá xa, là nơi hỗn tạp đủ loại . Tân Diệu bước thong dong giữa gian nhộn nhịp, dừng, cho đến khi cảm giác cố tình tiến gần.

Nàng nghiêng đầu qua.

Một nam tử đội đấu lạp, mặc thanh y, cách nàng chỉ một bước chân.

Tân Diệu liếc mắt nhận : “Hạ đại nhân.”

“Qua bên chuyện .”

Đó là một tiểu điếm mấy nổi bật, chuyên bán hương nến, chu sa, cùng các vật dụng tương tự, trông coi cửa tiệm là một lão bà tuổi.

Hạ Thanh Tiêu bước trong, tháo đấu lạp xuống, khiến tiểu điếm âm u, lạnh lẽo lập tức sáng bừng lên.

Sau khi gian phòng phía trong và xuống, Tân Diệu mỉm : “Chẳng trách Hạ đại nhân đến nơi đội đấu lạp.”

Từ nhỏ đến lớn, Hạ Thanh Tiêu bao nhiêu lời tán thưởng về dung mạo của , sớm mảy may để tâm. giờ đây, lời trêu chọc của Tân Diệu, bất giác cảm thấy nóng mặt.

Trước mặt chỉ một bát thô, cầm lên uống một ngụm, sắc mặt trở bình thường: “Tân Đãi chiếu, mấy ngày nay ngươi quen ?”

Tân Diệu kéo tay áo, đáp: “Rất quen.”

Đây vốn là y phục nàng quen mặc.

Hạ Thanh Tiêu khỏi cẩn thận quan sát Tân Diệu một lượt.

Hắn luôn lo lắng nàng nữ cải nam trang sẽ lộ sơ hở, liền nhịn mà nhiều kiểm tra.

May , cử chỉ, hành động điểm gì khác thường, mà thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi với dáng vẻ thanh tú, gầy gò vốn hiếm, cũng yết hầu râu ria.

Hạ Thanh Tiêu cuối cùng cũng an tâm, bắt đầu chính sự: “Qua những ngày điều tra , trong quan kinh thành, tìm ba tên tự gọi là ‘Đông Sinh’.”

“Ba ?” Mặc dù nhận giấy của Hạ Thanh Tiêu và đoán rằng tiến triển, nhưng kết quả vẫn vượt ngoài dự liệu của Tân Diệu.

Lời tiếp theo của Hạ Thanh Tiêu càng khiến nàng kinh ngạc: “Trong ba , ngươi từng gặp hai .”

“Hạ đại nhân mau .”

Hạ Thanh Tiêu ngừng .

“Hạ đại nhân?” Tân Diệu nghi hoặc.

Hạ Thanh Tiêu uống một ngụm , phần vội vàng, khiến nhịn mà ho khan.

Tân Diệu lặng lẽ đưa qua một chiếc khăn tay.

Hạ Thanh Tiêu chần chừ một chút, đối diện với đôi mắt trong sáng đen trắng rõ ràng , như ma xui quỷ khiến mà nhận lấy chiếc khăn.

“Thất lễ .” Hắn lau nhẹ khóe môi, tiện trả chiếc khăn bẩn, đành giữ vẻ mặt thản nhiên cất tay áo.

Toàn bộ sự chú ý của Tân Diệu đều đặt phận “Đông Sinh”: “Hạ đại nhân, hai từng gặp là ai?”

“Một là Hà Ngự sử.”

“Hà Ngự sử?” Tân Diệu sững sờ.

Hà Ngự sử nổi tiếng cương trực, trong chuyến đến Định Bắc dù cùng Hạ Thanh Tiêu đồng hành nhiều ngày nhưng luôn giữ cách.

Nhắc đến Hà Ngự sử, sắc mặt Hạ Thanh Tiêu phần kỳ lạ: “Gần đây Hà Ngự sử thường lui tới Thư quán Thanh Tùng.”

“Hà Ngự sử đến thư cục gì?”

“Đọc sách.” Nghĩ đến báo cáo của thuộc hạ, thần sắc Hạ Thanh Tiêu càng phức tạp, “Hà Ngự sử khi hạ triều thường đến Thư quán Thanh Tùng du ký một lát.”

Tân Diệu xong, chăm chú Hạ Thanh Tiêu một cái, nghiêm túc hỏi: “Hạ đại nhân, ngươi thấy Hà Ngự sử ý gì?”

Hạ Thanh Tiêu: “…” Hắn ngay sẽ thế .

Hắn thường xuyên đến Thư quán Thanh Tùng du ký vì yêu thích loại sách , mỗi quyển đều thể mua về vì sẽ khiến túi tiền eo hẹp. Còn Hà Ngự sử, ồ, Hà Ngự sử cũng nghèo.

Ý thức điều , Hạ Thanh Tiêu trầm mặc một hồi, kiên định cho rằng Hà Ngự sử giống : “Hà Ngự sử đây dường như sở thích du ký, đột ngột đổi hẳn là nguyên do. Theo dõi thêm sẽ rõ.”

Tân Diệu gật đầu: “Chốc nữa sẽ đổi phận thành Khấu cô nương, đến Thư quán Thanh Tùng hỏi thăm Hồ chưởng quầy. Còn là ai?”

“Người còn là đồng liêu của Tân Đãi chiếu, Họa Đãi chiếu.”

Họa Đãi chiếu?

Từ những hình ảnh kỳ quái nàng thấy , suy đoán rằng Họa Đãi chiếu cải trang, Tân Diệu vốn để tâm đến . Nay , trong lòng nàng khỏi chấn động mạnh.

Loading...