Từ Cẩm Chi - Chương 413: Kỳ lạ.

Cập nhật lúc: 2024-12-31 02:54:53
Lượt xem: 400

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tân Diệu cùng đoàn phóng ngựa giơ roi, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi thời gian tối thiểu. Cứ thế gấp rút lên đường, cuối cùng cũng đến đoạn thủy lộ nơi Hưng Nguyên Đế xảy chuyện.

Từng chiếc đại thuyền neo đậu bên bờ, ai nấy đều lộ vẻ nghiêm trọng, một lượng lớn thị vệ bố trí canh giữ khắp nơi.

“Tú Vương Điện hạ, Tân cô nương!”

Tân Diệu cùng Tú Vương sải bước tiến lên, các quan viên thấy hai đều lượt hành lễ, thần sắc cực kỳ kích động.

Thao Dang

Chẳng mấy chốc, một nhóm quan viên dẫn đầu bởi Lễ bộ Thượng thư nghênh tiếp ngoài: “Tham kiến Tú Vương Điện hạ.”

Đối với Tân Diệu, giọng điệu rõ ràng lạnh nhạt hơn nhiều: “Tân cô nương.”

Tú Vương buồn câu nệ, vội vàng hỏi: “Đã tìm phụ hoàng ?”

“Bệ hạ long ân rộng lớn, vài ngày tìm thấy .” Lễ bộ Thượng thư , khóe miệng khỏi hiện nụ .

Tú Vương đại hỷ: “Thật quá, mau dẫn chúng gặp phụ hoàng!”

Lễ bộ Thượng thư thoáng lưỡng lự.

Lúc , một tên thái giám lên tiếng: “Tú Vương Điện hạ, Bệ hạ khi rơi xuống nước mất mấy ngày mới tìm , thể hiện vẫn còn suy nhược, Thái y dặn rằng cần tịnh dưỡng cẩn thận, tránh gặp …”

Tú Vương thái giám, nhíu mày: “Lý công công, Tôn công công ?”

Thái giám tên Lý Duy, địa vị trong đám nội thị chỉ Tôn Nham. khi Tôn Nham còn đó, y ít khi lên tiếng.

Nghe Tú Vương hỏi, Lý Duy thở dài: “Tôn công công hôm đó rơi xuống nước, đến nay vẫn tìm .”

“Còn ai nữa rơi xuống nước?” Tân Diệu hỏi.

Lý Duy qua Lễ bộ Thượng thư và những khác, đó báo một loạt cái tên, phần lớn tìm thi thể, còn vài đến nay sống thấy , c.h.ế.t thấy xác, trong đó cả Tôn Nham và Hạ Thanh Tiêu.

Tân Diệu cắn c.h.ặ.t môi.

Tú Vương , kiên quyết gặp Hưng Nguyên Đế: “Phụ hoàng xảy chuyện lớn thế , con cái qua yên tâm? Nếu Thái y nên kinh động, thì và A Diệu áo, đó lặng lẽ phụ hoàng một chút là .”

Tú Vương , Lý Duy những khác, cúi đầu phản đối nữa.

Tân Diệu vội vàng tắm rửa, trang phục, lúc ngoài Tú Vương chờ nàng ở cửa.

“A Diệu, thôi.”

Tân Diệu gật đầu, sóng bước bên Tú Vương.

Hôm đó, chỉ chiếc thuyền vàng của Hưng Nguyên Đế bốc cháy, giờ thuyền hủy, Hưng Nguyên Đế an trí một chiếc thuyền khác.

Màn trướng tầng tầng, cung nhân hai bên lặng lẽ, trang nghiêm tựa chốn cung đình. Điểm khác biệt duy nhất chính là ngoài cửa, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Phùng Niên, đích canh giữ.

Rèm lụa vén lên, mùi thuốc nhè nhẹ lan tỏa. Trên giường, Hưng Nguyên Đế nhắm mắt yên, dáng vẻ cực kỳ tiều tụy.

Tân Diệu lặng lẽ , trong lòng nặng trĩu.

Từ khi xảy chuyện đến nay đến bảy tám ngày, gầy gò đến thế .

Lý Duy động tác mời rời .

Ra ngoài, Tú Vương hỏi: “Phụ hoàng vẫn luôn hôn mê ?”

“Bệ hạ dùng dược an thần, khi uống sẽ ngủ một thời gian, mỗi ngày cũng lúc tỉnh táo.”

“Nói , chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận, nhanh sẽ khỏe đúng ?”

.”

Tú Vương nở nụ nhẹ nhõm: “Vậy là .”

Tân Diệu quen Lý Duy, nên gặp Tạ Chưởng viện cùng những khác, từ họ thêm nhiều chi tiết về sự cố cháy thuyền vàng hôm đó.

Sau đó, nàng gặp Tú Vương: “Tú Vương Điện hạ.”

“À, A Diệu việc gì ?” Một chuyến Quảng Thành, Tú Vương khi chuyện với Tân Diệu, giọng điệu mang phần thiết, thoải mái.

Sự lạnh nhạt của Tân Diệu cũng giảm đôi chút:

“Ta tìm Trường Lạc Hầu và Tôn công công.”

“Ồ.” Tú Vương thoáng sững sờ, đó tỏ ý ủng hộ, “Vậy hãy dẫn theo nhiều tìm dọc bờ sông, đừng tự xuống nước.”

Người rơi xuống nước c.h.ế.t đuối, nếu trôi dạt bờ, e là khó tìm thấy.

Tân Diệu cảm ơn, định dẫn tìm, nhưng Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Niên ngăn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-cam-chi/chuong-413-ky-la.html.]

“Tân cô nương, khi Hoàng thượng tỉnh táo từng dặn dò, ngài và Tú Vương Điện hạ ở bên cạnh, rời .”

Tân Diệu siết c.h.ặ.t tay giấu trong tay áo, bình tĩnh hỏi:

“Hoàng thượng với Phùng đại nhân như ?”

“Phùng mỗ dám giả truyền khẩu dụ, khi đó Lý công công cũng mặt.”

Tân Diệu mím môi, hỏi thêm gì nữa.

Lúc đang giường bệnh, đối đầu với bọn họ hành động sáng suốt.

Hiện giờ Tú Vương và Tân Diệu trở về, sức khỏe của Hưng Nguyên Đế sự chăm sóc tận tình của Thái y cũng thể gắng gượng. Chúng thần khi thương nghị quyết định khởi hành hồi kinh.

Tân Diệu thể ở , chỉ thể dặn dò Thiên Phong và Bình An nàng tìm kiếm Hạ Thanh Tiêu.

Nàng những đêm dài ngủ, quầng thâm mắt khó lòng che giấu.

Trên boong thuyền, bầu trời đầy , nước sông cuồn cuộn.

“A Diệu.”

Tân Diệu đầu, thấy Tú Vương tiến gần.

“Muội đừng nghĩ nhiều, đợi khi phụ hoàng khỏe , thể chuyện cùng , chuyện sẽ thôi.”

Tân Diệu đưa tay nắm lấy lan can, lưng về phía dòng sông đối diện với Tú Vương.

Xét về huyết thống, trưởng của nàng, nhưng nàng thể cảm nhận chút thiết nào.

Chỉ là lúc , ánh lạnh lẽo, bóng trăng cô độc, mặt sông tựa gương soi, sự xa cách và kháng cự cũng khỏi nhạt nhòa .

“Ta hiểu . Tú Vương Điện hạ sớm về nghỉ ngơi .”

“A Diệu!”

Tân Diệu chờ tiếp.

“Muội thể… gọi một tiếng hoàng ?” Dưới ánh đêm, giọng Tú Vương êm đềm như nước.

“Vẫn là gọi Điện hạ hợp hơn.” Tân Diệu đáp, bước về phía khoang thuyền.

Chuyến kéo dài, kinh thành rốt cuộc đến.

Hôm , bách quan công hầu đón ngoài thành, Hưng Nguyên Đế long liễn kéo bởi sáu con ngựa, trực tiếp tiến hoàng cung.

Tân Diệu ngước lên long liễn rèm mỏng che phủ, chỉ thể lờ mờ thấy một bóng .

Nàng theo bản năng cảm thấy điều bất thường.

Tâm trí nàng sống c.h.ế.t của Hạ Thanh Tiêu chiếm trọn phần lớn, nhưng dù chậm chạp đến cũng nhận , suốt dọc đường hình thành thế lực lấy Lễ bộ Thượng thư, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Niên và Đại Thái giám Lý Duy chủ, ngăn cách với .

Lẽ nào tình trạng của còn tồi tệ hơn nàng gặp, đến mức một thần tử thao túng?

Có suy đoán , lòng Tân Diệu lạnh buốt, sinh dự cảm chẳng lành.

Nàng cần nhanh chóng gặp .

So với Tân Diệu, nóng lòng gặp Hưng Nguyên Đế hơn chính là Thái hậu.

“Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, thể gặp ?” Nghe Đại Thái giám Lý Duy giải thích, Thái hậu liền sầm mặt mắng:

“Nực , Ai gia là mẫu của ! Hoàng thượng gặp Ai gia, thể ngày ngày gặp đám nội thị các ngươi, còn cả đại thần? Đây là cái lý lẽ c.h.ó má gì ?”

Lý Duy mắng đến cúi đầu, thể phản bác.

“Tránh ! Ai gia xem kẻ nào dám cản, đều coi như tâm tồn bất chính xử lý hết!”

Chiêu Dương Trưởng Công chúa đỡ Thái hậu, khóe miệng khẽ cong lên.

Thuyền lớn mà hoàng tự dưng bốc cháy đành, về kinh thành chẳng thấy mặt. Nghe A Diệu , đường về nàng và Tú Vương cũng chỉ gặp một .

Chuyện quá kỳ lạ ?

Vào lúc , một bà lão mẫu phát huy tác dụng.

Thái hậu bước nhanh trong, Thái y canh giữ bên ngoài điện tiến tới, kính cẩn khuyên:

“Thái hậu, long thể của Hoàng thượng còn yếu, nên tiếp xúc với nhiều .”

“Ai gia hiểu.” Thái hậu rút một tấm khăn từ trong tay áo, che mũi miệng buộc nút gáy, “Năm xưa ở trấn nhỏ, Ai gia một bệnh lây qua đường miệng. Như ?”

Thái y: “…”

Loading...