Trong thư phòng tối om, phụ nữ mặc sườn xám, đôi mắt mệt mỏi hằn lên sự phẫn nộ, lao đến túm cổ áo chồng:
“Khương Bá Diệu! Ông thể những lời như ?”
“Ông ngoại tình, ông toan tính tiền trong nhà, ông dẫn đàn bà khác về sỉ nhục , đều nhịn… Chi Chi là con gái ruột của ông! Ông chỉ mỗi đứa con thôi!”
“Ai chỉ mỗi nó!”
Khương Bá Diệu mất kiên nhẫn, hất mạnh vợ ngã xuống.
Ông nhục nhã đến tột cùng, cầm tập văn kiện ném thẳng mặt bà:
“Thương Tú Lan, rõ cho bà hiểu. với A Kiều sẽ sinh thêm vài đứa nữa. Bây giờ khoa học phát triển, con trai con gái đều .”
“Chỉ cần bà ngoan ngoãn ký tên chuyển nhượng cổ phần, vẫn để bà giữ vài trăm vạn từng đầu tư. căn biệt thự thì bà ở nữa. A Kiều thích nơi , rộng rãi, thoáng mát, con trai, thằng bé còn thể nắm tay nó chạy khắp đồi.”
“Còn con bé Chi Chi , bà khỏi lo. Hôn sự của nó để A Kiều lo giùm. Phòng của bà với phòng nó cũng sửa , A Kiều nhắm , sẽ thư phòng cho con trai .”
Tập văn kiện rơi lả tả xuống sàn, tờ giấy trắng như tuyết đầu mùa năm xưa.
Thương Tú Lan chằm chằm, khóe môi bật tiếng cay đắng:
“Khương Bá Diệu, khi Chi Chi còn nhỏ, ông từng thương con bé. Ông từng con gái hề thua kém con trai, còn tự nhận là kẻ cuồng con gái, chỉ cần một đứa con gái là đủ mãn nguyện. Ngày đó ông bận rộn lập nghiệp, nhưng khi tan việc đầu tiên là chạy xem con bé ngủ, dắt con bé ngoài ném tuyết, đắp tuyết, cùng leo núi…”
“ bao giờ , con gái hơn hẳn con trai.”
Giọng ông lạnh lùng cắt ngang:
“Đàn bà vô dụng nhất. Gặp chuyện chỉ , chỉ nhẫn nhịn, dễ tin lời ngon tiếng ngọt. Bao nhiêu năm như cũng chẳng khá hơn!”
“Đàn ông cả đời vất vả gây dựng sự nghiệp mà cuối cùng giao hết cho họ hàng bên ngoại, khác gì xách nước đổ ?”
“Không con trai, thì cuộc đời còn trông mong gì?”
Những lời đó nghiền nát hết ký ức đẽ ngày xưa. Khuôn mặt con gái nhỏ tươi năm nào bỗng hóa thành tảng đá nặng nề đè lên lồng ngực, khiến Thương Tú Lan khó thở.
“Ký , Tú Lan.”
Giọng ông đầy thương hại, còn vươn tay định kéo bà dậy:
“Gia nghiệp của thể giao cho một đứa con gái. từng nhập viện, bác sĩ sức khỏe vẫn đủ để sinh thêm vài đứa. cũng nghĩ cho Chi Chi thôi, càng nhiều em trai, nó càng chỗ dựa.”
“Đứng lên ký . cũng tuyệt tình. Sau Chi Chi lấy chồng, sẽ để A Kiều đưa xe cho nó của hồi môn, cho ít tiền. Thế là đủ .”
Người phụ nữ mặc sườn xám chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt bà c.h.ế.t lặng.
Khương Bá Diệu thấy thế càng đắc ý, lấy bút. Trong ngăn kéo, ông lục tìm, cuối cùng lôi một cây bút máy, là món quà cưới vợ từng tặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-108.html.]
Trong tay ông lạnh băng, nặng trĩu. Ông mỉm , xoay :
“Tú——”
“Bốp!”
Âm thanh rợn vang lên, chiếc bình cổ nặng nề giáng thẳng xuống đầu ông . Cơn đau dữ dội khiến mắt ông tối sầm, loáng thoáng thấy những tia sáng loé lên.
Khương Bá Diệu đổ gục xuống bàn, m.á.u đỏ loang lổ tầm mắt. Ông thấy dáng gầy gò nhưng thẳng tắp mặt.
Người phụ nữ mặc sườn xám, bên hông vẫn thắt tạp dề, vẻ ngoài giản dị, yếu ớt. Tóc rối, đôi mắt c.h.ế.t lặng nay bùng lên lửa giận. Bà bình tĩnh từng bước tiến đến.
Máu từ đáy bình nhỏ xuống, mùi tanh tràn ngập căn phòng.
Khương Bá Diệu bệt đất, đầu tiên thấy run sợ dáng vẻ yếu ớt , giọng lạc :
“Thương Tú Lan… bà định gì?”
Người phụ nữ dừng mặt ông , nét mặt bình thản, giọng lạnh như nước giếng:
“Ông đúng, chỉ nhịn và , đúng là vô dụng. Nên ông nhục thế nào cũng chịu, từng phản kháng. Vì , con gái thể thiếu .”
Ông ôm đầu, tức sợ:
“Bà điên , Thương Tú Lan!”
Người phụ nữ gầy cúi xuống, gương mặt trong trẻo hiện lên một nụ kỳ dị. Máu hòa cùng nước mắt chảy xuống như chuỗi hạt m.á.u đỏ.
Bà nhẹ nhàng , ông , dịu dàng :
“Khương Bá Diệu, điên. Là vì con gái trở về.”
Giọng như ma quỷ vờn quanh căn phòng ám mùi máu:
“ sẽ để bất cứ ai cướp những gì thuộc về Chi Chi.”
Chiếc bình nặng giơ cao, giáng xuống dữ dội. Máu và mảnh sứ b.ắ.n tung toé, tiếng hét t.h.ả.m thiết vang vọng khắp thư phòng.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, phụ nữ bình thản quăng nửa chiếc bình vỡ, dùng tạp dề lau tay.
Nhìn đàn ông co rúm đất, bà nở nụ dịu dàng, giọng khẽ khàng:
“Tốt .”
“Khương Bá Diệu, ông sẽ còn cơ hội sinh con trai nữa.”
“Lần về, đừng những lời tổn thương khác. Chi Chi còn nhỏ, con bé chịu nổi .”